Chương 4
2024-08-17 14:24:50
“Công ty đã bị bao vây, hôm nay chắc rằng cảnh sát sẽ mang tất cả mọi người về thẩm vấn một lượt.”
“Vậy sao... Vậy Dương Thư đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe được câu này, Andrew gật gật đầu, yên tâm hẳn.
Hai người đi vào phòng họp, Andrew đặt thùng giấy lên bàn họp, quay đầu lại, có chút cảm kích nhìn Nhan Xảo: "Nhan Xảo, bác thay mặt người nhà họ Dương cảm ơn cháu, cũng thật lòng xin lỗi cháu.”
Nhan Xảo chỉ mỉm cười, xem như thấu hiểu: "Xảy ra chuyện như thế này, Dương Thư làm như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ, cháu hiểu mà.”
Đêm qua, Nhan Xảo đột nhiên bị Dương Thư gọi đến văn phòng của anh ta.
Rạng sáng một giờ, văn phòng của Dương Thư một mảnh sáng sủa, rèm cửa đóng chặt, Dương Thư đang ngồi trước bàn làm việc nhanh chóng lật xem văn kiện cần thiết, thấy Nhan Xảo tiến đến, anh ta lập tức đi tới: "Nhan Xảo, nói ngắn gọn, Tạ Tấn muốn loại trừ anh, anh ta tìm ra rất nhiều chứng cứ vi phạm của công ty anh, anh nhận được tin tức, nhanh nhất là ngày mai lúc vừa đi làm, cảnh sát sẽ đến tịch thu công ty anh, anh phải đi ngay..."
“Phải đi ngay?” Nhan Xảo sửng sốt, cô cũng nhìn ra được tình thế khẩn cấp, chứ không Dương Thư cũng sẽ không hơn nửa đêm lại gọi mình đến công ty, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, chỉ có thể nói luôn vào trọng điểm, "Có phải có hiểu lầm gì không, vì sao Tạ Tấn lại muốn loại trừ anh, anh căn bản không có dính líu gì tới anh ta a!”
Tạ Tấn trong miệng Dương Thư chính là ông lớn của ngành tài chính, đáng ra phải khinh thường nhìn Dương Thư lấy một cái mới đúng.
Ánh mắt Dương Thư né tránh: "Có một số việc, nhất thời anh cũng không nói rõ...”
Anh ta nói xong, bèn dặn dò chuyện quan trọng của mình: "Tóm lại, bây giờ anh phải chạy trốn, lúc chiều anh đã đưa ba mẹ anh ra nước ngoài rồi, trong thùng này, chính là hợp đồng bản quyền dự án điện ảnh mà mạng Y mua trong hai ba năm nay, nhưng đã bị anh bán qua tay hết rồi."
Nhan Xảo nhìn thùng giấy Dương Thư đặt dưới đất.
"Em mang cái thùng này đi, 10 giờ ngày mai thay anh đưa đến chỗ bác Andrew, bác ấy sẽ xử lý, nhất định phải đưa đến kịp thời, việc này có quan hệ đến an nguy của anh đấy."
Nhan Xảo ngẩn người: "Chuyện nghiêm trọng đến vậy ư?”
Dương Thư nghiêm túc gật đầu: "Tốt nhất là em cũng nên dẫn bác gái qua Singapore tìm dì út nhà em tránh đầu sóng ngọn gió đi, anh sợ đến lúc đó cảnh sát cũng sẽ qua tìm em.”
“Vậy sao... Vậy Dương Thư đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe được câu này, Andrew gật gật đầu, yên tâm hẳn.
Hai người đi vào phòng họp, Andrew đặt thùng giấy lên bàn họp, quay đầu lại, có chút cảm kích nhìn Nhan Xảo: "Nhan Xảo, bác thay mặt người nhà họ Dương cảm ơn cháu, cũng thật lòng xin lỗi cháu.”
Nhan Xảo chỉ mỉm cười, xem như thấu hiểu: "Xảy ra chuyện như thế này, Dương Thư làm như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ, cháu hiểu mà.”
Đêm qua, Nhan Xảo đột nhiên bị Dương Thư gọi đến văn phòng của anh ta.
Rạng sáng một giờ, văn phòng của Dương Thư một mảnh sáng sủa, rèm cửa đóng chặt, Dương Thư đang ngồi trước bàn làm việc nhanh chóng lật xem văn kiện cần thiết, thấy Nhan Xảo tiến đến, anh ta lập tức đi tới: "Nhan Xảo, nói ngắn gọn, Tạ Tấn muốn loại trừ anh, anh ta tìm ra rất nhiều chứng cứ vi phạm của công ty anh, anh nhận được tin tức, nhanh nhất là ngày mai lúc vừa đi làm, cảnh sát sẽ đến tịch thu công ty anh, anh phải đi ngay..."
“Phải đi ngay?” Nhan Xảo sửng sốt, cô cũng nhìn ra được tình thế khẩn cấp, chứ không Dương Thư cũng sẽ không hơn nửa đêm lại gọi mình đến công ty, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, chỉ có thể nói luôn vào trọng điểm, "Có phải có hiểu lầm gì không, vì sao Tạ Tấn lại muốn loại trừ anh, anh căn bản không có dính líu gì tới anh ta a!”
Tạ Tấn trong miệng Dương Thư chính là ông lớn của ngành tài chính, đáng ra phải khinh thường nhìn Dương Thư lấy một cái mới đúng.
Ánh mắt Dương Thư né tránh: "Có một số việc, nhất thời anh cũng không nói rõ...”
Anh ta nói xong, bèn dặn dò chuyện quan trọng của mình: "Tóm lại, bây giờ anh phải chạy trốn, lúc chiều anh đã đưa ba mẹ anh ra nước ngoài rồi, trong thùng này, chính là hợp đồng bản quyền dự án điện ảnh mà mạng Y mua trong hai ba năm nay, nhưng đã bị anh bán qua tay hết rồi."
Nhan Xảo nhìn thùng giấy Dương Thư đặt dưới đất.
"Em mang cái thùng này đi, 10 giờ ngày mai thay anh đưa đến chỗ bác Andrew, bác ấy sẽ xử lý, nhất định phải đưa đến kịp thời, việc này có quan hệ đến an nguy của anh đấy."
Nhan Xảo ngẩn người: "Chuyện nghiêm trọng đến vậy ư?”
Dương Thư nghiêm túc gật đầu: "Tốt nhất là em cũng nên dẫn bác gái qua Singapore tìm dì út nhà em tránh đầu sóng ngọn gió đi, anh sợ đến lúc đó cảnh sát cũng sẽ qua tìm em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro