Chương 42
2024-08-17 14:24:50
Isabella xuất hiện phía sau cánh cửa, trông thấy trong vali cô mang đến toàn là đồ đặc sản địa phương thì có hơi kinh ngạc: “Những thứ này đều cho tôi cả à?”
“Đúng vậy.”
“Cô mang nhiều đồ ăn từ xa tới đây chỉ là để cho tôi sao?”
“Cũng không nhiều lắm, có điều lúc đi tới hải quan có bị tra hỏi rất lâu xem trong đó là cái gì, khiến sếp và đoàn đội của tôi phải đợi tôi nửa giờ, chính vì điều ấy cho nên anh ấy mới nổi nóng như vậy.”
Nghe tới đây, người đàn ông vừa đi ra mở cửa mới đi tới cầm lấy một túi măng Tứ Xuyên mà Nhan Xảo mang đến: “Bà xem, đây không phải là măng Tứ Xuyên mà bà vẫn luôn nhớ nhung mấy ngày trước sao?”
Isabella quay đầu, ánh mắt sáng lên: “Đúng vậy!”
Thấy Isabella vừa lòng, Nhan Xảo cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, huống hồ việc hợp tác giữa bọn họ gần như cũng không phải trò đùa. Mà người ta còn đặc biệt tới đây để tặng đồ, nghĩ đến đây Isabella cũng không đành lòng nói: “Cô cứ vào nhà đã, đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy vào đây cùng ăn chung.” Isabella vừa nói vừa đi vào trong nhà: “Có phải vị sếp hung dữ kia của cô bắt cô trở về nước không?”
“Sếp còn chưa nói gì, nhưng có lẽ là vậy rồi.”
“Đúng là vô lý! Rốt cuộc có phải cái gì ghê gớm đâu! Bắt nạt một cô gái nhỏ thì có bản lĩnh gì chứ.”
“Việc này cũng không thể trách sếp của tôi được, dù sao lần này chúng tôi cũng mang theo nhiều người tới đây như vậy, vậy mà hiện tại chỉ vì tôi mà mọi người lại bất lực trở về.”
Isabella liếc nhìn cô một cái rồi thở dài: “Thế này đi, nếu cậu ta đã mang theo đoàn đội tới, vậy thì tôi sẽ làm theo lời cậu ta là sửa thành một phiên bản mà tôi hài lòng trước, nhưng với điều kiện là cậu ta phải xin lỗi cô.”
“Thật sao...” Nhan Xảo không dám tin ngẩng đầu lên.
“Ừ! Nếu như không xin lỗi thì tôi sẽ không gặp đoàn đội của cậu ta đâu.” Isabella nói, hờ hững liếc nhìn cô: “Cô ăn sáng trước đi, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại cho Joe.”
Người đàn ông cầm một cái ly không tới mỉm cười hỏi: “Uống gì? Cà phê hay là nước cam?”
“Nếu có thể thì cho tôi cà phê.” Nhan Xảo thấy tình hình đã xoay chuyển nên tất nhiên cũng không còn khách sáo nữa.
Chiều nay mọi người trong đoàn đội đều đi làm việc.
Nhan Xảo cảm thấy nhàm chán nên đi đến trung tâm thành phố ngắm cảnh một mình.
Buổi chiều, lúc cô đang ở trong quán nước ngoài trời vừa uống cà phê vừa nghe nhạc ngoài đường phố thì điện thoại đột nhiên vang lên, giọng nói bình tĩnh của Đàn Ninh truyền đến: “Cô đang ở đâu?”
“Đúng vậy.”
“Cô mang nhiều đồ ăn từ xa tới đây chỉ là để cho tôi sao?”
“Cũng không nhiều lắm, có điều lúc đi tới hải quan có bị tra hỏi rất lâu xem trong đó là cái gì, khiến sếp và đoàn đội của tôi phải đợi tôi nửa giờ, chính vì điều ấy cho nên anh ấy mới nổi nóng như vậy.”
Nghe tới đây, người đàn ông vừa đi ra mở cửa mới đi tới cầm lấy một túi măng Tứ Xuyên mà Nhan Xảo mang đến: “Bà xem, đây không phải là măng Tứ Xuyên mà bà vẫn luôn nhớ nhung mấy ngày trước sao?”
Isabella quay đầu, ánh mắt sáng lên: “Đúng vậy!”
Thấy Isabella vừa lòng, Nhan Xảo cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, huống hồ việc hợp tác giữa bọn họ gần như cũng không phải trò đùa. Mà người ta còn đặc biệt tới đây để tặng đồ, nghĩ đến đây Isabella cũng không đành lòng nói: “Cô cứ vào nhà đã, đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy vào đây cùng ăn chung.” Isabella vừa nói vừa đi vào trong nhà: “Có phải vị sếp hung dữ kia của cô bắt cô trở về nước không?”
“Sếp còn chưa nói gì, nhưng có lẽ là vậy rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng là vô lý! Rốt cuộc có phải cái gì ghê gớm đâu! Bắt nạt một cô gái nhỏ thì có bản lĩnh gì chứ.”
“Việc này cũng không thể trách sếp của tôi được, dù sao lần này chúng tôi cũng mang theo nhiều người tới đây như vậy, vậy mà hiện tại chỉ vì tôi mà mọi người lại bất lực trở về.”
Isabella liếc nhìn cô một cái rồi thở dài: “Thế này đi, nếu cậu ta đã mang theo đoàn đội tới, vậy thì tôi sẽ làm theo lời cậu ta là sửa thành một phiên bản mà tôi hài lòng trước, nhưng với điều kiện là cậu ta phải xin lỗi cô.”
“Thật sao...” Nhan Xảo không dám tin ngẩng đầu lên.
“Ừ! Nếu như không xin lỗi thì tôi sẽ không gặp đoàn đội của cậu ta đâu.” Isabella nói, hờ hững liếc nhìn cô: “Cô ăn sáng trước đi, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại cho Joe.”
Người đàn ông cầm một cái ly không tới mỉm cười hỏi: “Uống gì? Cà phê hay là nước cam?”
“Nếu có thể thì cho tôi cà phê.” Nhan Xảo thấy tình hình đã xoay chuyển nên tất nhiên cũng không còn khách sáo nữa.
Chiều nay mọi người trong đoàn đội đều đi làm việc.
Nhan Xảo cảm thấy nhàm chán nên đi đến trung tâm thành phố ngắm cảnh một mình.
Buổi chiều, lúc cô đang ở trong quán nước ngoài trời vừa uống cà phê vừa nghe nhạc ngoài đường phố thì điện thoại đột nhiên vang lên, giọng nói bình tĩnh của Đàn Ninh truyền đến: “Cô đang ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro