Chương 44
2024-08-17 14:24:50
Thật ra cũng không cần thiết, dù sao hiện tại cô cũng là nhân viên của anh, tất cả đều là vì thúc đẩy giao dịch nhưng anh cũng đã nói ra rồi. Nhan Xảo nhìn quanh đường phố, khu phố này phi phú tức quý (*), cô có hơi chần chừ hỏi: “Muốn cái gì cũng được sao?”
(*) Phi phú tức quý: Không phải giàu có thì cũng phú quý.
Đàn Ninh gật đầu: “Chỉ cần tôi trả nổi.”
Nhan Xảo nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt tập trung vào một cửa hàng trang sức cách đó không xa.
Đàn Ninh lập tức uống xong ly cà phê espresso, anh lấy ví ra để tiền cà phê và tiền boa lên bàn, sau đó đứng dậy đi theo Nhan Xảo vào trong.
“Cái này có được không?” Nhan Xảo chọn một chiếc vòng tay gần hai nghìn Euro, cô đeo thử vào rồi nhìn Đàn Ninh ở bên cạnh.
Người phục vụ phía sau quầy không tiếc lời ca ngợi Nhan Xảo đeo hợp chiếc vòng tay này cỡ nào bằng tiếng Anh.
Đàn Ninh nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn đang đeo chiếc vòng tay này của cô, cảm thấy khá vừa vặn lại lịch sự tao nhã, quả thật đắt cũng có đạo lý của đắt.
Anh liếc nhìn Nhan Xảo, hờ hững mỉm cười, ngoài miệng nói: “Cô thật đúng là không biết khách sáo.” Nói xong anh lại lấy thẻ từ trong ví ra.
“Thật sự có thể sao?” Nhan Xảo rất vui vẻ.
Đàn Ninh gật đầu: “Tôi sợ cô ăn vạ trong tiệm không đi.”
Nhan Xảo tháo vòng tay ra đi đến bên cạnh Đàn Ninh, nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng hàng mi hơi chớp động của anh, cô nói: “Tôi phát hiện thật ra trông anh rất tuấn tú!”
Anh hơi ngẩng cằm, ý cười trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự hưởng thụ khi thấy cô khen ngợi mình.
Tối ngày hôm đó, Nhan Xảo vừa bước vào phòng khách sạn đã bị làm cho sửng sốt.
Trên giường đang để một chiếc hộp rất xa xỉ.
Cô đi lên trước, trông thấy phía trên có một tấm thiệp mời tiệc tối và cả một bộ tài liệu.
Phía trên có một tờ giấy viết tay: “Học thuộc lòng các dự án và tiến độ của công ty.”
Xem ra kiếm lấy một chiếc vòng tay gần hai nghìn Euro cũng không dễ gì!
Buổi tối ngày hôm đó là bữa tiệc của nhà đầu tư, cô đặc biệt đi đến spa của khách sạn. 7 giờ, Đàn Ninh tới ấn chuông cửa phòng cô, cô vội vàng đi từ phòng tắm ra. Lúc mở cửa, cô còn đeo khuyên tai ngọc trai, trên tay cũng mang chiếc vòng mà anh mới mua lúc chiều nay.
Đàn Ninh mặc trên người bộ vest trang trọng bình tĩnh liếc nhìn cô.
Cô chọn một chiếc váy lễ phục màu đen bảo thủ, chỉ để lộ ra một ít phần vai và ngực, dưới ánh đèn để lộ ra làn da tuyết trắng nhìn vừa nhẵn nhụi lại mịn màng.
(*) Phi phú tức quý: Không phải giàu có thì cũng phú quý.
Đàn Ninh gật đầu: “Chỉ cần tôi trả nổi.”
Nhan Xảo nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt tập trung vào một cửa hàng trang sức cách đó không xa.
Đàn Ninh lập tức uống xong ly cà phê espresso, anh lấy ví ra để tiền cà phê và tiền boa lên bàn, sau đó đứng dậy đi theo Nhan Xảo vào trong.
“Cái này có được không?” Nhan Xảo chọn một chiếc vòng tay gần hai nghìn Euro, cô đeo thử vào rồi nhìn Đàn Ninh ở bên cạnh.
Người phục vụ phía sau quầy không tiếc lời ca ngợi Nhan Xảo đeo hợp chiếc vòng tay này cỡ nào bằng tiếng Anh.
Đàn Ninh nhìn cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn đang đeo chiếc vòng tay này của cô, cảm thấy khá vừa vặn lại lịch sự tao nhã, quả thật đắt cũng có đạo lý của đắt.
Anh liếc nhìn Nhan Xảo, hờ hững mỉm cười, ngoài miệng nói: “Cô thật đúng là không biết khách sáo.” Nói xong anh lại lấy thẻ từ trong ví ra.
“Thật sự có thể sao?” Nhan Xảo rất vui vẻ.
Đàn Ninh gật đầu: “Tôi sợ cô ăn vạ trong tiệm không đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Xảo tháo vòng tay ra đi đến bên cạnh Đàn Ninh, nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng hàng mi hơi chớp động của anh, cô nói: “Tôi phát hiện thật ra trông anh rất tuấn tú!”
Anh hơi ngẩng cằm, ý cười trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự hưởng thụ khi thấy cô khen ngợi mình.
Tối ngày hôm đó, Nhan Xảo vừa bước vào phòng khách sạn đã bị làm cho sửng sốt.
Trên giường đang để một chiếc hộp rất xa xỉ.
Cô đi lên trước, trông thấy phía trên có một tấm thiệp mời tiệc tối và cả một bộ tài liệu.
Phía trên có một tờ giấy viết tay: “Học thuộc lòng các dự án và tiến độ của công ty.”
Xem ra kiếm lấy một chiếc vòng tay gần hai nghìn Euro cũng không dễ gì!
Buổi tối ngày hôm đó là bữa tiệc của nhà đầu tư, cô đặc biệt đi đến spa của khách sạn. 7 giờ, Đàn Ninh tới ấn chuông cửa phòng cô, cô vội vàng đi từ phòng tắm ra. Lúc mở cửa, cô còn đeo khuyên tai ngọc trai, trên tay cũng mang chiếc vòng mà anh mới mua lúc chiều nay.
Đàn Ninh mặc trên người bộ vest trang trọng bình tĩnh liếc nhìn cô.
Cô chọn một chiếc váy lễ phục màu đen bảo thủ, chỉ để lộ ra một ít phần vai và ngực, dưới ánh đèn để lộ ra làn da tuyết trắng nhìn vừa nhẵn nhụi lại mịn màng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro