Chương 50
2024-08-17 14:24:50
Cô vội vàng đeo tai nghe lại, tức giận trở mình.
Đây chính là nhược điểm của việc thuê khách sạn ở theo tháng, dù bạn có muốn hay không thì bạn vẫn phải nghe tiếng kêu ở phòng bên cạnh.
Đôi khi là bên trái đôi khi lại là bên phải. Cô vẫn nên nhanh chóng tìm thời gian đi kiếm phòng ở mới mới được. Nếu không chắc cô phát điên mất.
Bên này Đàn Ninh cũng đang gặp phải chuyện phiền toái.
Thứ sáu ngày hôm nay, Đàn Ninh lại trở về nhà bà nội giống như thường lệ.
Cứ mỗi cuối tuần, nếu như Đàn Ninh đang ở gần đây, cũng không có buổi ăn cơm xã giao nào thì anh nhất định sẽ về nhà bà nội làm một đứa cháu ngoan.
Ngày hôm nay lúc anh về đến nhà thì thấy có vị khách đang đợi, người phụ nữ này đeo tạp dề đứng trong phòng bếp hỗ trợ… là Cindy.
“Sao cô lại tới đây?”
“Thôi thôi!” Người mở miệng nói chuyện chính là bà nội đã ngồi vào bàn: “Người cũng đã tới rồi, cháu cứ ngồi xuống ăn cơm đi!”
Cindy thấy có bà cụ ủng hộ thì rất vui mừng, cô ta bưng bát canh trong phòng bếp lên vừa đi đến bàn ăn vừa nói: “Ăn cơm thôi...”
Thật ra sau khi kết thúc phỏng vấn Đàn Ninh đã đưa ra lời chia tay với cô ta rồi.
Tất nhiên Cindy không muốn, cô ta dùng đủ mọi cách để tìm Đàn Ninh nhưng Đàn Ninh không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không nghe, đến công ty cũng bị chặn ngoài cửa. Cô ta thật sự không còn cách nào khác nên chỉ có thể chạy tới nhà.
Hôm nay Cindy tới nên đương nhiên phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ làm cho Đàn Ninh hồi tâm chuyển ý. Cô ta mang theo một chai rượu vang đỏ đang muốn mở ra, bà cụ liếc nhìn Đàn Ninh một cái rồi nói: “Gần đây bà không thoải mái nên không uống đâu.”
Cindy đứng dậy quấn người: “Bà nội, bà uống với cháu một chút đi!”
Nói xong cô ta lại xoay người nói với người giúp việc: “Lấy cho tôi ba cái ly tới đây.”
Không ngờ rằng người giúp việc lại thẳng thừng từ chối: “Cô Cindy, bà nội không muốn uống.”
“Chỉ là uống một chút thôi, bà nội không có việc gì đâu.”
“Tôi cũng khuyên cô Cindy nên uống ít rượu lại.” Người giúp việc lạnh mặt nói.
Lời này khiến Cindy không vui, cô ta thấp giọng nói: “Có liên quan gì đến bà? Chắc không phải là bà thật sự coi mình là người trong nhà rồi đấy chứ!”
Người giúp việc này Cindy đã từng gặp trước kia, hình như gọi là dì Văn gì đó, lúc ấy Đàn Ninh vẫn còn kiên nhẫn với cô ta hơn bây giờ rất nhiều.
Đây chính là nhược điểm của việc thuê khách sạn ở theo tháng, dù bạn có muốn hay không thì bạn vẫn phải nghe tiếng kêu ở phòng bên cạnh.
Đôi khi là bên trái đôi khi lại là bên phải. Cô vẫn nên nhanh chóng tìm thời gian đi kiếm phòng ở mới mới được. Nếu không chắc cô phát điên mất.
Bên này Đàn Ninh cũng đang gặp phải chuyện phiền toái.
Thứ sáu ngày hôm nay, Đàn Ninh lại trở về nhà bà nội giống như thường lệ.
Cứ mỗi cuối tuần, nếu như Đàn Ninh đang ở gần đây, cũng không có buổi ăn cơm xã giao nào thì anh nhất định sẽ về nhà bà nội làm một đứa cháu ngoan.
Ngày hôm nay lúc anh về đến nhà thì thấy có vị khách đang đợi, người phụ nữ này đeo tạp dề đứng trong phòng bếp hỗ trợ… là Cindy.
“Sao cô lại tới đây?”
“Thôi thôi!” Người mở miệng nói chuyện chính là bà nội đã ngồi vào bàn: “Người cũng đã tới rồi, cháu cứ ngồi xuống ăn cơm đi!”
Cindy thấy có bà cụ ủng hộ thì rất vui mừng, cô ta bưng bát canh trong phòng bếp lên vừa đi đến bàn ăn vừa nói: “Ăn cơm thôi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra sau khi kết thúc phỏng vấn Đàn Ninh đã đưa ra lời chia tay với cô ta rồi.
Tất nhiên Cindy không muốn, cô ta dùng đủ mọi cách để tìm Đàn Ninh nhưng Đàn Ninh không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không nghe, đến công ty cũng bị chặn ngoài cửa. Cô ta thật sự không còn cách nào khác nên chỉ có thể chạy tới nhà.
Hôm nay Cindy tới nên đương nhiên phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ làm cho Đàn Ninh hồi tâm chuyển ý. Cô ta mang theo một chai rượu vang đỏ đang muốn mở ra, bà cụ liếc nhìn Đàn Ninh một cái rồi nói: “Gần đây bà không thoải mái nên không uống đâu.”
Cindy đứng dậy quấn người: “Bà nội, bà uống với cháu một chút đi!”
Nói xong cô ta lại xoay người nói với người giúp việc: “Lấy cho tôi ba cái ly tới đây.”
Không ngờ rằng người giúp việc lại thẳng thừng từ chối: “Cô Cindy, bà nội không muốn uống.”
“Chỉ là uống một chút thôi, bà nội không có việc gì đâu.”
“Tôi cũng khuyên cô Cindy nên uống ít rượu lại.” Người giúp việc lạnh mặt nói.
Lời này khiến Cindy không vui, cô ta thấp giọng nói: “Có liên quan gì đến bà? Chắc không phải là bà thật sự coi mình là người trong nhà rồi đấy chứ!”
Người giúp việc này Cindy đã từng gặp trước kia, hình như gọi là dì Văn gì đó, lúc ấy Đàn Ninh vẫn còn kiên nhẫn với cô ta hơn bây giờ rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro