Chương 8
2024-08-17 14:24:50
Thật ra, anh cũng không có hứng thú với mấy oanh oanh yến yến của Dương Thư, chẳng qua cô gái này thoạt nhìn không phải người thông minh có thể đối mặt với chuyện phiền phức, nên tốt bụng cho cô lời khuyên, cảnh báo: “Cô Nhan, cô có biết Dương Thư có một người bạn gái quen biết mười năm, hai người họ còn đang tính đến chuyện kết hôn không?”
Nhan Xảo biết rõ, trong giới xã giao, ai cũng biết Dương Thư có một người bạn gái đang bàn đến chuyện kết hôn. Nghĩ đến đây, cô trả lời: “Tôi biết.”
“Cho nên, cho dù vậy, cô cũng bằng lòng ở bên cạnh cậu ta, giúp cậu ta làm chuyện nguy hiểm như vậy sao?”
Nhan Xảo không biết nên nói gì.
Thấy cô không trả lời, Đàn Ninh nói tiếp: “Việc tối hôm qua cô đi ra từ văn phòng tập đoàn Dương thị, có người đã biết rồi, chắc có lẽ người kia sẽ tuồn tin tức ra ngoài, sau đó, ngoại trừ cảnh sát tới tìm cô ra, khả năng sẽ còn có chủ nợ của Dương Thư tới nữa. Bên cảnh sát thì dễ nói, chứ bên chủ nợ của Dương Thư chỉ sợ không dễ như vậy, cho nên, trên đường đi làm, cô tốt nhất nên cẩn thận một chút…”
“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”
Cô gái này đúng là thành thật. Mà thôi, dù sao thì khuyên anh cũng chỉ khuyên tới đây thôi.
Đàn Ninh từ trên cao nhìn xuống cô hai giây, lúc đang muốn quay người đi ra, bỗng nhiên Nhan Xảo lại chủ động gọi người lại: “Cái kia…”
Đàn Ninh dừng chân, nghiêng người, chờ cô nói nốt.
“Anh có thể giúp tôi không?”
Đàn Ninh nhíu mày, quay người lại: “Giúp cô cái gì?”
Nhan Xảo nhìn thẳng vào mắt Đàn Ninh, hạ quyết tâm nói: “Đưa tôi quay về Vân Nam.”
Đàn Ninh dừng lại: “Vì sao?”
Nhan Xảo có chút khẩn trương nói: “Anh cũng nói rồi mà, bên phía chủ nợ, tôi không biết mình sẽ gặp phải loại người nào.”
“Tôi hỏi, tại sao tôi phải giúp cô?” Anh hỏi xong vấn đề này, ngược lại có chút tò mò: “Cô này, nếu như cô không phải là người của công ty Dương Thư, vậy trước đây cô làm nghề gì?”
“Tôi làm việc ở tòa soạn.”
“Thế cô biết công ty của tôi làm về gì không?”
“Biết…”
“Vậy cô biết đóng kịch, kéo vốn, hay là viết chương trình?”
Nhan Xảo xấu hổ: “Những việc này… Tôi không biết…”
“Vậy nên, cô có ý định cùng tôi quay về Vân Nam, là muốn giúp tôi làm ấm giường giống như làm ấm giường cho Dương Thư sao?”
Những lời này khiến mặt Nhan Xảo đỏ lên, cô còn chưa từng giúp Dương Thư làm ấm giường bao giờ đâu. Chẳng qua cô cũng không ngờ Đàn Ninh sẽ nói ra mấy lời hạ lưu như vậy, dù sao trong ấn tượng của Nhan Xảo anh là một quân tử nho nhã. Xem ra, là cô chưa hiểu biết gì về Đàn Ninh, cũng không hiểu đàn ông.
Nhan Xảo biết rõ, trong giới xã giao, ai cũng biết Dương Thư có một người bạn gái đang bàn đến chuyện kết hôn. Nghĩ đến đây, cô trả lời: “Tôi biết.”
“Cho nên, cho dù vậy, cô cũng bằng lòng ở bên cạnh cậu ta, giúp cậu ta làm chuyện nguy hiểm như vậy sao?”
Nhan Xảo không biết nên nói gì.
Thấy cô không trả lời, Đàn Ninh nói tiếp: “Việc tối hôm qua cô đi ra từ văn phòng tập đoàn Dương thị, có người đã biết rồi, chắc có lẽ người kia sẽ tuồn tin tức ra ngoài, sau đó, ngoại trừ cảnh sát tới tìm cô ra, khả năng sẽ còn có chủ nợ của Dương Thư tới nữa. Bên cảnh sát thì dễ nói, chứ bên chủ nợ của Dương Thư chỉ sợ không dễ như vậy, cho nên, trên đường đi làm, cô tốt nhất nên cẩn thận một chút…”
“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”
Cô gái này đúng là thành thật. Mà thôi, dù sao thì khuyên anh cũng chỉ khuyên tới đây thôi.
Đàn Ninh từ trên cao nhìn xuống cô hai giây, lúc đang muốn quay người đi ra, bỗng nhiên Nhan Xảo lại chủ động gọi người lại: “Cái kia…”
Đàn Ninh dừng chân, nghiêng người, chờ cô nói nốt.
“Anh có thể giúp tôi không?”
Đàn Ninh nhíu mày, quay người lại: “Giúp cô cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Xảo nhìn thẳng vào mắt Đàn Ninh, hạ quyết tâm nói: “Đưa tôi quay về Vân Nam.”
Đàn Ninh dừng lại: “Vì sao?”
Nhan Xảo có chút khẩn trương nói: “Anh cũng nói rồi mà, bên phía chủ nợ, tôi không biết mình sẽ gặp phải loại người nào.”
“Tôi hỏi, tại sao tôi phải giúp cô?” Anh hỏi xong vấn đề này, ngược lại có chút tò mò: “Cô này, nếu như cô không phải là người của công ty Dương Thư, vậy trước đây cô làm nghề gì?”
“Tôi làm việc ở tòa soạn.”
“Thế cô biết công ty của tôi làm về gì không?”
“Biết…”
“Vậy cô biết đóng kịch, kéo vốn, hay là viết chương trình?”
Nhan Xảo xấu hổ: “Những việc này… Tôi không biết…”
“Vậy nên, cô có ý định cùng tôi quay về Vân Nam, là muốn giúp tôi làm ấm giường giống như làm ấm giường cho Dương Thư sao?”
Những lời này khiến mặt Nhan Xảo đỏ lên, cô còn chưa từng giúp Dương Thư làm ấm giường bao giờ đâu. Chẳng qua cô cũng không ngờ Đàn Ninh sẽ nói ra mấy lời hạ lưu như vậy, dù sao trong ấn tượng của Nhan Xảo anh là một quân tử nho nhã. Xem ra, là cô chưa hiểu biết gì về Đàn Ninh, cũng không hiểu đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro