Anh dẫn em cao chạy xa bay (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thịnh Thế vốn đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng lo lắng vô cùng, chẳng lẽ
chiến thuật tâm lý của mình thua rồi sao? Trên lý thuyết, mẹ anh là
người thiếu kiên nhẫn, sớm đã trở mặt với Thủ trưởng Thịnh rồi chứ? Sao
bây giờ bà ấy còn chưa đến vậy?
Anh còn đang nhớ lại quá trình ba ngày nay, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi của bà Thịnh, “Mở cửa ra. Ba cho phép tôi đến thăm Nhị Thập.”
Thịnh Thế vừa nghe tiếng mẹ liền ngồi bật dậy, sau đó mang toàn bộ tàn thuốc lá mấy ngày nay ném khắp các góc tường rồi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiện tay đốt thêm hai điếu nữa, cố hút với tốc độ nhanh nhất, nhả khói đầy phòng. Anh hài lòng vô cùng, ném tàn thuốc xuống đất, đốt thêm một điếu, kẹp vào các ngón tay, từ từ ngửa đầu, dựa vào vách tường, giả vờ như mình đang sa sút, khổ sở lắm vậy.
"Dạ, bà Hai.” Người gác cửa lên tiếng, tiếng chìa khóa vang lên. Ngay sau đó, cửa được mở ra.
Bà Thịnh vừa vào đã thấy con trai ngồi chồm hỗm ở góc tường, xung quanh đầy tàn thuốc lá, quần áo vẫn là bộ đồ mặc vào đêm đầu tiên bị nhốt, râu ria trên mặt còn chưa cạo, tóc tai rối bời. Nói gọn một câu, muốn bao nhiêu suy sụp có bấy nhiêu suy sụp.
Vừa thấy con trai như thế, bà Thịnh lập tức mềm lòng, miệng run run, chạy tới bên cạnh anh, khóc òa lên, “Nhị Thập, Nhị Thập, mẹ tới thăm con này.”
Thịnh Thế vẫn ngửa đầu như cũ, giả vờ như không nghe tiếng mẹ gọi. Anh hạ mắt xuống, trong lòng cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc mình đã dọa mẹ một phen; nhưng nếu không làm như vậy, kế hoạch sẽ trôi sông đổ bể. Anh khẽ cắn răng, buộc mình phải nhẫn tâm, không được nói tiếng nào.
Anh biết đây là cách tốt nhất. Anh càng không nói câu nào, mẹ của anh sẽ càng suy nghĩ miên man.
Thường vào những lúc thế này, bà ấy sẽ suy nghĩ đủ thứ.
Bà Thịnh thấy đứa con trai vốn sinh khí dồi dào nay đã trở nên mơ màng, một tiếng cũng không nói, vẻ mặt u sầu, bà liền hận không thể mang cả thế giới đến trước mắt anh. Bà nắm tay con trai để dỗ dành, vừa khóc vừa nói, “Nhị Thập, sao con lại bỏ mặc bản thân như vậy? Con xem con kìa, dáng vẻ đã không còn giống bình thường nữa rồi... Con nói mẹ nghe đi, con muốn cái gì, mẹ lập tức đi làm ngay cho con. Con trai ngoan, con nói đi, cái gì mẹ cũng nghe con hết.”
Lúc này, Thịnh Thế mới mở đôi mắt tràn đầy vẻ ai oán. Anh nhìn bà Thịnh, mấp máy môi, nhưng rồi vẫn không nói gì.
Ánh mắt của anh khiến lòng mẹ tan chảy. Bà cảm thấy cả thế giới như vừa đổ rầm một tiếng dưới chân mình, rơi vỡ bể nát, “Nhị Thập, con nói đi, con muốn cái gì? Con đừng như vậy mà. Mẹ sợ lắm, mẹ không chịu được đâu. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không thiết sống nữa!”
Bà Thịnh vừa dứt lời liền khóc nức nở.
Thịnh Thế thấy mẹ khóc thì còn khó chịu hơn. Anh nắm nhẹ tay mẹ, giọng nói yếu ớt cất lên, “Mẹ, con muốn Sở Sở.”
Anh còn đang nhớ lại quá trình ba ngày nay, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi của bà Thịnh, “Mở cửa ra. Ba cho phép tôi đến thăm Nhị Thập.”
Thịnh Thế vừa nghe tiếng mẹ liền ngồi bật dậy, sau đó mang toàn bộ tàn thuốc lá mấy ngày nay ném khắp các góc tường rồi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiện tay đốt thêm hai điếu nữa, cố hút với tốc độ nhanh nhất, nhả khói đầy phòng. Anh hài lòng vô cùng, ném tàn thuốc xuống đất, đốt thêm một điếu, kẹp vào các ngón tay, từ từ ngửa đầu, dựa vào vách tường, giả vờ như mình đang sa sút, khổ sở lắm vậy.
"Dạ, bà Hai.” Người gác cửa lên tiếng, tiếng chìa khóa vang lên. Ngay sau đó, cửa được mở ra.
Bà Thịnh vừa vào đã thấy con trai ngồi chồm hỗm ở góc tường, xung quanh đầy tàn thuốc lá, quần áo vẫn là bộ đồ mặc vào đêm đầu tiên bị nhốt, râu ria trên mặt còn chưa cạo, tóc tai rối bời. Nói gọn một câu, muốn bao nhiêu suy sụp có bấy nhiêu suy sụp.
Vừa thấy con trai như thế, bà Thịnh lập tức mềm lòng, miệng run run, chạy tới bên cạnh anh, khóc òa lên, “Nhị Thập, Nhị Thập, mẹ tới thăm con này.”
Thịnh Thế vẫn ngửa đầu như cũ, giả vờ như không nghe tiếng mẹ gọi. Anh hạ mắt xuống, trong lòng cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc mình đã dọa mẹ một phen; nhưng nếu không làm như vậy, kế hoạch sẽ trôi sông đổ bể. Anh khẽ cắn răng, buộc mình phải nhẫn tâm, không được nói tiếng nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh biết đây là cách tốt nhất. Anh càng không nói câu nào, mẹ của anh sẽ càng suy nghĩ miên man.
Thường vào những lúc thế này, bà ấy sẽ suy nghĩ đủ thứ.
Bà Thịnh thấy đứa con trai vốn sinh khí dồi dào nay đã trở nên mơ màng, một tiếng cũng không nói, vẻ mặt u sầu, bà liền hận không thể mang cả thế giới đến trước mắt anh. Bà nắm tay con trai để dỗ dành, vừa khóc vừa nói, “Nhị Thập, sao con lại bỏ mặc bản thân như vậy? Con xem con kìa, dáng vẻ đã không còn giống bình thường nữa rồi... Con nói mẹ nghe đi, con muốn cái gì, mẹ lập tức đi làm ngay cho con. Con trai ngoan, con nói đi, cái gì mẹ cũng nghe con hết.”
Lúc này, Thịnh Thế mới mở đôi mắt tràn đầy vẻ ai oán. Anh nhìn bà Thịnh, mấp máy môi, nhưng rồi vẫn không nói gì.
Ánh mắt của anh khiến lòng mẹ tan chảy. Bà cảm thấy cả thế giới như vừa đổ rầm một tiếng dưới chân mình, rơi vỡ bể nát, “Nhị Thập, con nói đi, con muốn cái gì? Con đừng như vậy mà. Mẹ sợ lắm, mẹ không chịu được đâu. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không thiết sống nữa!”
Bà Thịnh vừa dứt lời liền khóc nức nở.
Thịnh Thế thấy mẹ khóc thì còn khó chịu hơn. Anh nắm nhẹ tay mẹ, giọng nói yếu ớt cất lên, “Mẹ, con muốn Sở Sở.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro