Anh dẫn em cao chạy xa bay (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Không phải anh không liên hệ trực tiếp với Cố Lan San, anh sợ nếu
như người nhà mình nghi ngờ, đi dò xét cuộc trò chuyện của anh thì lại
thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ*!
*Tính toán bao nhiêu lâu, phút chốc tan vỡ
Qua khoảng năm phút sau, thư ký gọi lại, nhắn cho anh một câu mà Cố Lan San nhờ chuyển lời.
Em yêu anh, nhưng em chắc chắn sẽ không rời khỏi anh.
Thịnh Thế nghe xong, suýt chút thì anh đã rơi nước mắt. Sở Sở tốt quá, anh nhớ cô vô cùng, trong nháy mắt cũng không thể đợi. Ngay sau đó, anh lập tức gọi cho thư ký, nói rõ những gì cần làm tiếp theo.
Thư ký cầm di động, nghe rất cẩn thận.
Nghe xong một hồi, thư ký không nhịn được mà mở miệng, ngắt lời Thịnh Thế, “Anh Thịnh, anh làm như vậy, không phải là đang tính toán mang toàn bộ sự nghiệp sang nước ngoài chứ?”
"Tôi chính là muốn như vậy, mang toàn bộ sự nghiệp đến Pháp. Đợi khi qua Pháp rồi, tôi sẽ thành lập công ty mới, còn việc ở Bắc Kinh, tôi nhờ một người khác đứng ra làm. Hộ chiếu của tôi ở trong phòng làm việc, để chung với cái của Sở Sở. Anh dùng nó để đặt vé đi Anh quốc, thời gian là ngày mốt. Sau đó, tôi sẽ nghĩ cách cùng cô ấy qua Pháp. Anh nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Nếu dám tiết lộ dù chỉ một chút, tôi sẽ kéo anh chôn cùng!” Giọng nói của Thịnh Thế có phần tàn nhẫn. Nói xong, anh bổ sung thêm một câu, “Ngày mốt, người trong nhà đều có việc bận, bọn họ sẽ không để tâm tới tôi, tôi có năm tiếng đồng hồ rảnh rỗi, mà anh nhất định phải nghĩ tất cả mọi cách để đưa Sở Sở đến sân bay an toàn.”
"Được, anh Thịnh. Anh còn cần gì nữa không?”
"Không."
Thịnh Thế ngắt điện thoại, liên lạc với Thịnh Hoan ngay lập tức. Thịnh Hoan thấy anh gọi tới thì vô cùng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nhanh trí, nói, “Nhị Thập, em nói đi, em muốn nhờ chị làm gì?”
"Chị cả, sao chị biết em tìm chị là có việc muốn nhờ?”
"Ha ha..." Thịnh Hoan cười qua điện thoại, nói, “Chị còn không biết chuyện của em sao? Mọi việc ồn ào đến mức này, chị cũng có một phần trách nhiệm. Tiểu Trạch còn nhỏ, chúng ta nhất thời sơ sót, bây giờ lại khiến em bị nhốt, cho nên chỉ cần có thể giúp, chị liền sẵn lòng, coi như chuộc tội.”
Thịnh Thế nghe vậy thì cảm thấy rất thoải mái. Anh chỉ nói đơn giản, “Em cần hai thứ, một chiếc xe, một sợi dây thừng leo núi.”
"Em muốn bỏ trốn?”
"Thành thật mà nói, em muốn cùng Sở Sở cao chạy xa bay.”
"... ."
Thịnh Thế vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền trở nên yên tĩnh.
Anh im lặng một hồi mới nói tiếp, "Chị cả, em chỉ nói cho một mình chị biết ý nghĩ của em, người ngoài đều không biết. Em nói cho chị, trong lòng chị cũng đã rõ, một là em tin chị, hai là sau khi em đi rồi, khoảng thời gian đó, chị cũng biết em đi rồi, mẹ nhất định sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó, hi vọng chị có thể ở bên mẹ nhiều hơn, khuyên giải bà ấy.”
*Tính toán bao nhiêu lâu, phút chốc tan vỡ
Qua khoảng năm phút sau, thư ký gọi lại, nhắn cho anh một câu mà Cố Lan San nhờ chuyển lời.
Em yêu anh, nhưng em chắc chắn sẽ không rời khỏi anh.
Thịnh Thế nghe xong, suýt chút thì anh đã rơi nước mắt. Sở Sở tốt quá, anh nhớ cô vô cùng, trong nháy mắt cũng không thể đợi. Ngay sau đó, anh lập tức gọi cho thư ký, nói rõ những gì cần làm tiếp theo.
Thư ký cầm di động, nghe rất cẩn thận.
Nghe xong một hồi, thư ký không nhịn được mà mở miệng, ngắt lời Thịnh Thế, “Anh Thịnh, anh làm như vậy, không phải là đang tính toán mang toàn bộ sự nghiệp sang nước ngoài chứ?”
"Tôi chính là muốn như vậy, mang toàn bộ sự nghiệp đến Pháp. Đợi khi qua Pháp rồi, tôi sẽ thành lập công ty mới, còn việc ở Bắc Kinh, tôi nhờ một người khác đứng ra làm. Hộ chiếu của tôi ở trong phòng làm việc, để chung với cái của Sở Sở. Anh dùng nó để đặt vé đi Anh quốc, thời gian là ngày mốt. Sau đó, tôi sẽ nghĩ cách cùng cô ấy qua Pháp. Anh nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Nếu dám tiết lộ dù chỉ một chút, tôi sẽ kéo anh chôn cùng!” Giọng nói của Thịnh Thế có phần tàn nhẫn. Nói xong, anh bổ sung thêm một câu, “Ngày mốt, người trong nhà đều có việc bận, bọn họ sẽ không để tâm tới tôi, tôi có năm tiếng đồng hồ rảnh rỗi, mà anh nhất định phải nghĩ tất cả mọi cách để đưa Sở Sở đến sân bay an toàn.”
"Được, anh Thịnh. Anh còn cần gì nữa không?”
"Không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Thế ngắt điện thoại, liên lạc với Thịnh Hoan ngay lập tức. Thịnh Hoan thấy anh gọi tới thì vô cùng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã nhanh trí, nói, “Nhị Thập, em nói đi, em muốn nhờ chị làm gì?”
"Chị cả, sao chị biết em tìm chị là có việc muốn nhờ?”
"Ha ha..." Thịnh Hoan cười qua điện thoại, nói, “Chị còn không biết chuyện của em sao? Mọi việc ồn ào đến mức này, chị cũng có một phần trách nhiệm. Tiểu Trạch còn nhỏ, chúng ta nhất thời sơ sót, bây giờ lại khiến em bị nhốt, cho nên chỉ cần có thể giúp, chị liền sẵn lòng, coi như chuộc tội.”
Thịnh Thế nghe vậy thì cảm thấy rất thoải mái. Anh chỉ nói đơn giản, “Em cần hai thứ, một chiếc xe, một sợi dây thừng leo núi.”
"Em muốn bỏ trốn?”
"Thành thật mà nói, em muốn cùng Sở Sở cao chạy xa bay.”
"... ."
Thịnh Thế vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền trở nên yên tĩnh.
Anh im lặng một hồi mới nói tiếp, "Chị cả, em chỉ nói cho một mình chị biết ý nghĩ của em, người ngoài đều không biết. Em nói cho chị, trong lòng chị cũng đã rõ, một là em tin chị, hai là sau khi em đi rồi, khoảng thời gian đó, chị cũng biết em đi rồi, mẹ nhất định sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó, hi vọng chị có thể ở bên mẹ nhiều hơn, khuyên giải bà ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro