Bí mật của một người (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Có pháo hoa rực sáng từ phía chân trời liên tiếp rơi xuống.
Hàn Thành Trì cứ ngẩng đầu nhìn Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nghe được câu này, bất chợt nước mắt rơi như mưa, cô một chữ cũng nói không được, bàn tay run run, nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay Hàn Thành Trì, tự đeo cho mình.
Lúc này Hàn Thành Trì mới chậm rãi đứng lên, giơ tay ôm Cố Ân Ân vào trong lòng anh.
Cố Ân Ân rúc vào trong lòng anh, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại nghẹn ngào nói: "Thành Trì. . . . . . Em cũng rất yêu anh."
Hàn Thành Trì không nói gì, chỉ ôm Cố Ân Ân thật chặt.
Pháo hoa từ từ tắt.
Trong sân trở nên tối đen, từ xa có người giúp việc đang đẩy xe bánh kem đi tới.
Dừng lại trước mặt Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nhón chân lên hôn một cái lên gò má của Hàn Thành Trì, sau đó cùng mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi mới thổi nến.
Lúc cắt bánh, điện thoại đi động của Thịnh Thế bất chợt vang lên, anh nói nhỏ với Cố Lan San một câu: "Anh đi nghe điện thoại." rồi lặng yên không tiếng động rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe.
"Nhị Thập, em bảo anh điều tra, đã điều tra xong, buổi chiều sinh nhật em sáu ngày trước, tại ngân hàng Chiêu Thương Lý cạnh cửa hàng XX Vương Giai Di đã rút một tiền mặt lớn, cũng có ghi chép về những ngày khác của cô ta nhưng số tiền không nhiều."
Thịnh Thế nghe đến đó, cong môi nói: "Quả nhiên là như vậy. . . . . . Chút nữa anh soạn bản ghi chép của Vương Giai Di lại thành tin nhắn gửi qua cho em nha."
. . . . . . . . .
Lúc Thịnh Thế trở lại nơi cắt bánh, bánh đã được cắt xong, một tay Cố Lan San đang cầm một miếng bánh ngọt, một tay cầm một cái muỗng nhỏ, ăn ngon lành, nhìn thấy anh đi tới liền xắn một miếng đưa lên miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế khẽ khom người xuống ăn.
Vừa lúc Vương Giai Di đứng bên cạnh bọn họ, đã thu hết cảnh này vào mắt, ánh mắt cô ta hơi thay đổi, đáy lòng thầm oán giận nghĩ ‘Chẳng lẽ cái cà vạt kia không có chút tác dụng gì sao?’
Sao nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San còn thân mật hòa thuận hơn trước kia nữa?
Thịnh Thế không thích ăn đồ ngọt nhưng nếu là đồ ngọt Cố Lan San đút, anh lại ăn rất vui vẻ nên lập tức hé miệng nói với Cố Lan San: "Thêm một miếng nữa."
Cố Lan San lại xắn một miếng lớn đưa lên miệng Thịnh Thế.
Thịnh Thế vui vẻ ăn vào trong miệng, ngẩng đầu thấy Vương Giai Di đang nhìn chằm chằm anh và Cố Lan San.
Hàn Thành Trì cứ ngẩng đầu nhìn Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nghe được câu này, bất chợt nước mắt rơi như mưa, cô một chữ cũng nói không được, bàn tay run run, nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay Hàn Thành Trì, tự đeo cho mình.
Lúc này Hàn Thành Trì mới chậm rãi đứng lên, giơ tay ôm Cố Ân Ân vào trong lòng anh.
Cố Ân Ân rúc vào trong lòng anh, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại nghẹn ngào nói: "Thành Trì. . . . . . Em cũng rất yêu anh."
Hàn Thành Trì không nói gì, chỉ ôm Cố Ân Ân thật chặt.
Pháo hoa từ từ tắt.
Trong sân trở nên tối đen, từ xa có người giúp việc đang đẩy xe bánh kem đi tới.
Dừng lại trước mặt Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nhón chân lên hôn một cái lên gò má của Hàn Thành Trì, sau đó cùng mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi mới thổi nến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc cắt bánh, điện thoại đi động của Thịnh Thế bất chợt vang lên, anh nói nhỏ với Cố Lan San một câu: "Anh đi nghe điện thoại." rồi lặng yên không tiếng động rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe.
"Nhị Thập, em bảo anh điều tra, đã điều tra xong, buổi chiều sinh nhật em sáu ngày trước, tại ngân hàng Chiêu Thương Lý cạnh cửa hàng XX Vương Giai Di đã rút một tiền mặt lớn, cũng có ghi chép về những ngày khác của cô ta nhưng số tiền không nhiều."
Thịnh Thế nghe đến đó, cong môi nói: "Quả nhiên là như vậy. . . . . . Chút nữa anh soạn bản ghi chép của Vương Giai Di lại thành tin nhắn gửi qua cho em nha."
. . . . . . . . .
Lúc Thịnh Thế trở lại nơi cắt bánh, bánh đã được cắt xong, một tay Cố Lan San đang cầm một miếng bánh ngọt, một tay cầm một cái muỗng nhỏ, ăn ngon lành, nhìn thấy anh đi tới liền xắn một miếng đưa lên miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế khẽ khom người xuống ăn.
Vừa lúc Vương Giai Di đứng bên cạnh bọn họ, đã thu hết cảnh này vào mắt, ánh mắt cô ta hơi thay đổi, đáy lòng thầm oán giận nghĩ ‘Chẳng lẽ cái cà vạt kia không có chút tác dụng gì sao?’
Sao nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San còn thân mật hòa thuận hơn trước kia nữa?
Thịnh Thế không thích ăn đồ ngọt nhưng nếu là đồ ngọt Cố Lan San đút, anh lại ăn rất vui vẻ nên lập tức hé miệng nói với Cố Lan San: "Thêm một miếng nữa."
Cố Lan San lại xắn một miếng lớn đưa lên miệng Thịnh Thế.
Thịnh Thế vui vẻ ăn vào trong miệng, ngẩng đầu thấy Vương Giai Di đang nhìn chằm chằm anh và Cố Lan San.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro