BÍ MẬT HẸN HÒ TRONG PHÒNG BỆNH (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Thịnh Hoan một bên nhìn Thịnh Thế rốt cuộc cũng đồng ý uống thuốc, vội vàng cho người mang thuốc đến lần nữa.
Lúc bà Thịnh cho Thịnh Thế uống thuốc, chỉ sợ trong lòng Thịnh Thế còn chưa thoải mái, liền bảo đảm lần nữa: "Nhị Thập, mẹ đảm bảo, khẳng định ngày mai sẽ đưa cho con điện thoại."
Lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi há miệng ra, ngoan ngoãn uống thuốc.
Sau khi ăn xong cơm tối, mãi cho đến chín giờ rưỡi tối, sau khi Thịnh Tiếu và Thịnh Hoan rời khỏi phòng bệnh, vào khách sạn nghỉ ngơi. Trước khi đi, Thịnh Thế còn nhắc nhở một câu, nhớ kỹ chuyện điện thoại di động của anh.
Sau khi Thịnh Tiếu và Thịnh Hoan rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thịnh Thế và bà Thịnh.
Đến mười giờ, bà Thịnh lại cho Thịnh Thế uống thuốc, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Thịnh Thế nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai mình có điện thoại di động, trong lòng liền trở nên kích động, làm thế nào cũng không ngủ được.
Thật ra mục đích anh muốn điện thoại di động đâu phải vì cái công ty kia. Dưới tay anh đều là tinh anh, mặc dù anh biến mất một tháng, công ty kia vẫn hoạt động như thường, hơn nữa lợi nhuận cũng sẽ không giảm bớt.
Chẳng qua là anh muốn liên hệ với Cố Lan San một chút.
Anh rất ngượng khi mở miệng nói với mẹ rằng anh muốn gặp Cố Lan San. Kể cả ban đầu anh có một mực đòi không ly hôn thì cha anh cũng đã cầm tiền ép Cố Lan San đi. Bây giờ tình cảm của anh và Cố Lan San bắt đầu nảy nở, cũng không thể bứt dây động rừng khiến bọn họ biết, sau đó lại bảo anh như con thiêu thân, làm hỏng chuyện tốt của anh.
Dù sao giấy chứng nhận ly hôn này cũng không chấp nhận, bây giờ Cố Lan San vẫn là vợ anh theo quy định của pháp luật, anh chỉ phải nghĩ biện pháp khiến Cố Lan San khăng khăng một mực yêu anh, đi theo anh. Đến lúc đó cô đã hoài thai, ông nội anh sẽ cực kỳ vui mừng, trong nhà còn có ai dám ngăn trở?
Thịnh Thế càng nghĩ, càng thấy ý nghĩ trên rất đúng, liền miễn cưỡng lật người, die;n d’an l.e q/uyd.on nghĩ tới ngày mai cầm điện thoại di động, nói gì với Cố Lan San đầu tiên, nên nói thế nào?
Mà cô sẽ phản ứng như thế nào?
Mấy ngày nay, không giây phút nào ở đây anh không nhớ nhung Cố Lan San. Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, anh nghĩ đến Cố Lan San như vậy, lại càng cảm thấy nhớ nhung không kềm chế được.
Mấy ngày nay vì chăm sóc hắn, bà Thịnh vẫn luôn không thể nghỉ ngơi tốt, bây giờ thấy anh từ từ chuyển biến tốt lên, cho nên ngủ rất say sưa.
Thịnh Thế nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bà Thịnh, càng không buồn ngủ.
Anh liền mở mắt, đèn trong phòng ngủ mờ ảo, nhìn lên trần nhà, trước mặt giống như hiện lên bộ dáng Cố Lan San, cả người trở nên thả lỏng, dãn ra.
Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
. . .
. . .
Cứ mỗi mười hai giờ đến, Cố Lan San sẽ chạy vào trong bệnh viện nhìn Thịnh Thế, cứ nhìn đến tảng sáng hôm sau, sẽ lặng yên không tiếng động chạy đi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Giống như mọi ngày, cô thường đứng ở bên ngoài cửa sổ kính, nhìn người đàn ông đang ngủ say dưới ánh đèn mờ nhạt.
Nhìn khí sắc anh càng ngày càng tốt hơn, chắc hẳn thân thể anh đang ngày càng tốt lên. Di’n d/an l.e q/uy d.on Giờ thấy anh như vậy, trong lòng cô không khỏi thả lỏng.
Bất giác cô cũng cảm thấy thấy mệt mỏi, buồn ngủ, liền lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh như vậy.
Cô phát hiện hình như anh không ngủ ngon, thỉnh thoảng lại nhúc nhích người một cái, chẳng lẽ anh không thoải mái sao?
Thịnh Hoan một bên nhìn Thịnh Thế rốt cuộc cũng đồng ý uống thuốc, vội vàng cho người mang thuốc đến lần nữa.
Lúc bà Thịnh cho Thịnh Thế uống thuốc, chỉ sợ trong lòng Thịnh Thế còn chưa thoải mái, liền bảo đảm lần nữa: "Nhị Thập, mẹ đảm bảo, khẳng định ngày mai sẽ đưa cho con điện thoại."
Lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi há miệng ra, ngoan ngoãn uống thuốc.
Sau khi ăn xong cơm tối, mãi cho đến chín giờ rưỡi tối, sau khi Thịnh Tiếu và Thịnh Hoan rời khỏi phòng bệnh, vào khách sạn nghỉ ngơi. Trước khi đi, Thịnh Thế còn nhắc nhở một câu, nhớ kỹ chuyện điện thoại di động của anh.
Sau khi Thịnh Tiếu và Thịnh Hoan rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thịnh Thế và bà Thịnh.
Đến mười giờ, bà Thịnh lại cho Thịnh Thế uống thuốc, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Thịnh Thế nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai mình có điện thoại di động, trong lòng liền trở nên kích động, làm thế nào cũng không ngủ được.
Thật ra mục đích anh muốn điện thoại di động đâu phải vì cái công ty kia. Dưới tay anh đều là tinh anh, mặc dù anh biến mất một tháng, công ty kia vẫn hoạt động như thường, hơn nữa lợi nhuận cũng sẽ không giảm bớt.
Chẳng qua là anh muốn liên hệ với Cố Lan San một chút.
Anh rất ngượng khi mở miệng nói với mẹ rằng anh muốn gặp Cố Lan San. Kể cả ban đầu anh có một mực đòi không ly hôn thì cha anh cũng đã cầm tiền ép Cố Lan San đi. Bây giờ tình cảm của anh và Cố Lan San bắt đầu nảy nở, cũng không thể bứt dây động rừng khiến bọn họ biết, sau đó lại bảo anh như con thiêu thân, làm hỏng chuyện tốt của anh.
Dù sao giấy chứng nhận ly hôn này cũng không chấp nhận, bây giờ Cố Lan San vẫn là vợ anh theo quy định của pháp luật, anh chỉ phải nghĩ biện pháp khiến Cố Lan San khăng khăng một mực yêu anh, đi theo anh. Đến lúc đó cô đã hoài thai, ông nội anh sẽ cực kỳ vui mừng, trong nhà còn có ai dám ngăn trở?
Thịnh Thế càng nghĩ, càng thấy ý nghĩ trên rất đúng, liền miễn cưỡng lật người, die;n d’an l.e q/uyd.on nghĩ tới ngày mai cầm điện thoại di động, nói gì với Cố Lan San đầu tiên, nên nói thế nào?
Mà cô sẽ phản ứng như thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy ngày nay, không giây phút nào ở đây anh không nhớ nhung Cố Lan San. Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, anh nghĩ đến Cố Lan San như vậy, lại càng cảm thấy nhớ nhung không kềm chế được.
Mấy ngày nay vì chăm sóc hắn, bà Thịnh vẫn luôn không thể nghỉ ngơi tốt, bây giờ thấy anh từ từ chuyển biến tốt lên, cho nên ngủ rất say sưa.
Thịnh Thế nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bà Thịnh, càng không buồn ngủ.
Anh liền mở mắt, đèn trong phòng ngủ mờ ảo, nhìn lên trần nhà, trước mặt giống như hiện lên bộ dáng Cố Lan San, cả người trở nên thả lỏng, dãn ra.
Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
. . .
. . .
Cứ mỗi mười hai giờ đến, Cố Lan San sẽ chạy vào trong bệnh viện nhìn Thịnh Thế, cứ nhìn đến tảng sáng hôm sau, sẽ lặng yên không tiếng động chạy đi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Giống như mọi ngày, cô thường đứng ở bên ngoài cửa sổ kính, nhìn người đàn ông đang ngủ say dưới ánh đèn mờ nhạt.
Nhìn khí sắc anh càng ngày càng tốt hơn, chắc hẳn thân thể anh đang ngày càng tốt lên. Di’n d/an l.e q/uy d.on Giờ thấy anh như vậy, trong lòng cô không khỏi thả lỏng.
Bất giác cô cũng cảm thấy thấy mệt mỏi, buồn ngủ, liền lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh như vậy.
Cô phát hiện hình như anh không ngủ ngon, thỉnh thoảng lại nhúc nhích người một cái, chẳng lẽ anh không thoải mái sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro