Chương 654
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Cố Lan San ngồi trên ghế tựa sau song sắt, ánh mắt
trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm hai vị cảnh sát trước mặt mình, dẩu
môi, không hé răng.
Trong đó có một cảnh sát nhìn thẳng Cố Lan San, giọng điệu nghiêm túc hỏi : "Tên gọi là gì ?"
Cố Lan San không nói gì.
"Không phải hỏi cô có nói hay không đâu !" Cảnh sát kia tính tình rất nóng nên liền hô một tiếng, lúc này Cố Lan San mới chớp mắt, nghĩ một lát rồi từ từ động môi, nhỏ giọng trả lời : "Diệp Sở Sở."
Dùng tên thật của cô đi.
Thật sự là rất mất mặt, đánh một cái thôi mà lại bị tóm về cục cảnh sát.
Người cảnh sát kia nghe được câu trả lời của Cố Lan San, tỉ mỉ cẩn thận ghi lại tên của cô, sau đó lại câu hỏi kinh sợ lại được tiếp tục hỏi : "Bao nhiêu tuổi rồi ?"
"24 tuổi."
"Vì sao lại đánh người ?"
Cố Lan San lại trở nên im lặng.
Thực ra cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, nói chung không thể nào mà lặp lại từng chữ một những lời mà Tô Kiều Kiều đã nói cho cảnh sát nghe qua.
"Câm rồi !" Giọng nói của cảnh sát vô cùng hung dữ độc ác nói một câu, Cố Lan San vẫn không lên tiếng.
Hai cảnh sát ghi lời khai nhìn nhìn đối phương, cuối cùng cũng không giữ quy tắc trên văn bản mà đứng lên, nói với Cố Lan San bị khóa bên trong : "Hiện tại cô không nói, cô liền ở đây đi, chúng tôi quan sát cô sau hai giờ, xem bản thân cô có biết mình nói được hay không !"
Cảnh sát kia cũng dùng giọng điệu hung dữ nói : "Sau hai giờ, nếu cô không nói, vẫn ở đây thì hành vi này của cô hoàn toàn có thể giải quyết bằng cách tạm giam, khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút, thẳng thắn được khoang hồng, có thể tìm người thâm qua đây nộp tiền bảo lãnh, nếu không cô liền ở trong này bảy ngày đi !"
Sau khi hai cảnh sát răn dạy xong thì liền một trước một sau rời khỏi.
Trong phòng thẩm vấn liền chỉ còn lại một mình Cố Lan San.
Cố Lan San sờ sờ trong túi, chỉ có mấy đồng tiền lẻ, mấy thứ khác cái gì cũng đều bị người trong cục cảnh sát cầm ở bên ngoài rồi.
Hiện tại cô một mình bên trong này, ra cũng không ra được, muốn gọi điện thoại cầu cứu thì tìm không được ai cả.
...
...
Tô Kiều Kiều xảy ra tranh cãi với người khác trong quán cà phê, bị cảnh sát đưa đi.
Tin tức này, sau khi Tô Kiều Kiều nói cho người đại diện của mình thì người đại diện liền lập tức liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội, thuận tiện gọi điện thoại cho tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương Sở Bằng một cú.
Tô Kiều Kiều cũng xem như là ngôi sao ca nhạc có lời nhất vài năm nay của tập đoàn Bắc Dương, đại biểu cho con số tài chính đáng kể, sau khi Sở Bằng biết được tin tức này liền nghĩ ra một cách, đương nhiên sẽ liên hệ với người khác để áp xuống tin tức này, sau đó liền tìm người đi vào cục cảnh sát đưa Tô Kiều Kiều ra ngoài.
Nhưng đám chó sắn đó đều là hạng nhất, nói vậy thì rất nhiều người đã biết được tin tức này, không biết bao nhiêu người đang chờ ở cục cảnh sát đợi quay phim chụp ảnh đây.
Tất nhiên anh ta phải tìm cách có thể thuận lợi đưa Tô Kiều Kiều từ trong cục cảnh sát ra ngoài, không hề tạo ra hình tượng trái chiều.
Sở Bằng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy thích hợp nhất là gọi cho Thịnh Thế rồi.
Quân đội nhà họ Thịnh ở Bắc Kinh đều đã để người khác phải nhìn vào thân phận, chỉ cần người nhà họ Thịnh ra mặt, những người ở cục cảnh sát đõ tất nhiên sẽ nghĩ tất cả cách để lấy lòng, không nói Tô Kiều Kiều được đưa ra ngoài ổn thỏa, những người đó cũng không dám bịa chuyện bậy bạ nói gì về Tô Kiều Kiều cả.
Trong đó có một cảnh sát nhìn thẳng Cố Lan San, giọng điệu nghiêm túc hỏi : "Tên gọi là gì ?"
Cố Lan San không nói gì.
"Không phải hỏi cô có nói hay không đâu !" Cảnh sát kia tính tình rất nóng nên liền hô một tiếng, lúc này Cố Lan San mới chớp mắt, nghĩ một lát rồi từ từ động môi, nhỏ giọng trả lời : "Diệp Sở Sở."
Dùng tên thật của cô đi.
Thật sự là rất mất mặt, đánh một cái thôi mà lại bị tóm về cục cảnh sát.
Người cảnh sát kia nghe được câu trả lời của Cố Lan San, tỉ mỉ cẩn thận ghi lại tên của cô, sau đó lại câu hỏi kinh sợ lại được tiếp tục hỏi : "Bao nhiêu tuổi rồi ?"
"24 tuổi."
"Vì sao lại đánh người ?"
Cố Lan San lại trở nên im lặng.
Thực ra cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, nói chung không thể nào mà lặp lại từng chữ một những lời mà Tô Kiều Kiều đã nói cho cảnh sát nghe qua.
"Câm rồi !" Giọng nói của cảnh sát vô cùng hung dữ độc ác nói một câu, Cố Lan San vẫn không lên tiếng.
Hai cảnh sát ghi lời khai nhìn nhìn đối phương, cuối cùng cũng không giữ quy tắc trên văn bản mà đứng lên, nói với Cố Lan San bị khóa bên trong : "Hiện tại cô không nói, cô liền ở đây đi, chúng tôi quan sát cô sau hai giờ, xem bản thân cô có biết mình nói được hay không !"
Cảnh sát kia cũng dùng giọng điệu hung dữ nói : "Sau hai giờ, nếu cô không nói, vẫn ở đây thì hành vi này của cô hoàn toàn có thể giải quyết bằng cách tạm giam, khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút, thẳng thắn được khoang hồng, có thể tìm người thâm qua đây nộp tiền bảo lãnh, nếu không cô liền ở trong này bảy ngày đi !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hai cảnh sát răn dạy xong thì liền một trước một sau rời khỏi.
Trong phòng thẩm vấn liền chỉ còn lại một mình Cố Lan San.
Cố Lan San sờ sờ trong túi, chỉ có mấy đồng tiền lẻ, mấy thứ khác cái gì cũng đều bị người trong cục cảnh sát cầm ở bên ngoài rồi.
Hiện tại cô một mình bên trong này, ra cũng không ra được, muốn gọi điện thoại cầu cứu thì tìm không được ai cả.
...
...
Tô Kiều Kiều xảy ra tranh cãi với người khác trong quán cà phê, bị cảnh sát đưa đi.
Tin tức này, sau khi Tô Kiều Kiều nói cho người đại diện của mình thì người đại diện liền lập tức liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội, thuận tiện gọi điện thoại cho tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương Sở Bằng một cú.
Tô Kiều Kiều cũng xem như là ngôi sao ca nhạc có lời nhất vài năm nay của tập đoàn Bắc Dương, đại biểu cho con số tài chính đáng kể, sau khi Sở Bằng biết được tin tức này liền nghĩ ra một cách, đương nhiên sẽ liên hệ với người khác để áp xuống tin tức này, sau đó liền tìm người đi vào cục cảnh sát đưa Tô Kiều Kiều ra ngoài.
Nhưng đám chó sắn đó đều là hạng nhất, nói vậy thì rất nhiều người đã biết được tin tức này, không biết bao nhiêu người đang chờ ở cục cảnh sát đợi quay phim chụp ảnh đây.
Tất nhiên anh ta phải tìm cách có thể thuận lợi đưa Tô Kiều Kiều từ trong cục cảnh sát ra ngoài, không hề tạo ra hình tượng trái chiều.
Sở Bằng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy thích hợp nhất là gọi cho Thịnh Thế rồi.
Quân đội nhà họ Thịnh ở Bắc Kinh đều đã để người khác phải nhìn vào thân phận, chỉ cần người nhà họ Thịnh ra mặt, những người ở cục cảnh sát đõ tất nhiên sẽ nghĩ tất cả cách để lấy lòng, không nói Tô Kiều Kiều được đưa ra ngoài ổn thỏa, những người đó cũng không dám bịa chuyện bậy bạ nói gì về Tô Kiều Kiều cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro