Cô không định kiếm tiền sao? (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Editor: Nhã Y Đình
Tô Kiều Kiều nhìn thoáng bộ quần áo kia, vẻ mặt khinh bỉ hừ một
tiếng. Sau đó giật lấy bộ quần áo trong tay Diệp Tư, ném lên người cô
ấy. "Rác rưởi, toàn đồ bỏ đi! Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết là tôi
không thích màu vàng sao? Hôm nay không có tâm trạng! Không chụp nữa!"
Đây chính là tin tức trên trang nhất của SH tháng sau, họ đã mất rất nhiều công sức mới có thể mời Tô Kiều Kiều đến phỏng vấn. Nếu hỏng thì mấy nhân viên bọn họ chỉ còn nước cuốn gói về nhà mà thôi!
Diệp Tư lấy bộ quần áo xuống, không để ý mặt hơi rát nhanh chong đi theo sau Tô Kiều Kiều, cố sức xin lỗi. Nhưng Tô Kiều Kiều lại không coi ai ra gì đi ra ngoài cửa. Diệp Tư bất đắc dĩ mới giơ tay cản đường.
"Ai cho phép cô chạm vào tôi!" Tô Kiều Kiều vừa thấy cánh tay Diệp Tư gần chạm vào mình mới vung tay lên tàn nhẫn tát Diệp Tư một cái, chán ghét nói: "Thật bẩn thỉu!"
Trong giới này, việc các minh tinh đánh trợ lý hay các nhân viên khác cũng chẳng có gì lạ. Đây là công việc nuôi sống cô, vất vả lắm mới kiếm được, trong lòng nguyền rủa không thôi nhưng ngoài miệng vẫn phải lấy lòng: "Chị Kiều Kiều, thành thật xin lỗi chị, chị đừng tức giận nữa, chị làm ơn. . . . . . "
"Cô có thấy phiền hay không hả?" Tô Kiều Kiều không kiên nhẫn hét lên một câu, theo quán tinh lại giơ tay lên định cho Diệp Tư một cái tát nữa.
Đúng lúc này, Cố Lan San xuất hiện ở cửa phòng hóa trang.
"Cô định làm gì?" Cố Lan San ném cái ví nhỏ trong tay về phía Tô Kiều Kiều. Cho dù cách một khoảng nhưng chuẩn xác trúng cánh tay đang giơ lên của Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều hét lên một tiếng rồi giữ chặt tay, khuôn mặt tái nhợt.
Mọi người đứng trong phòng đều sợ ngây người.
Mọi người nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Lan San tùy tiện buộc mái tóc dài còn lọn tóc xõa bên tai. Cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu đỏ đơn giản cùng một đôi giày cao gót đồng màu tôn lên làn da trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp!
Thậm chí, cô cũng không trang điểm, chỉ để mặt mộc mà đến nhưng cũng không hề kém so với thiên hậu, người đẹp trên màn ảnh Tô Kiều Kiều.
Cô ngẩng đầu, nhanh chóng bước vào phòng hóa trang, nhìn thấy hai mắt Tô Kiều Kiều phiếm lệ đang ôm tay, giọng nói trong trẻo vang lên: "Cô cho rằng lăn lộn vài năm trong làng giải trí, diễn được mấy bộ phim điện ảnh đã tự coi mình là giỏi lắm sao? Mau xin lỗi Diệp Tư!"
Từ khi vào nghề đến giờ, Tô Kiều Kiều đều được mọi người nâng niu. Đừng nói là một ngón ngay, ngay cả gấu váy cũng không ai dám đụng. Trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Kiều Kiều cực kỳ tức giận: "Cô dám đánh tôi? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là người mà tổng biên tập mời vài lần mới được thế mà cô dám đối xử với tôi như vậy sao?"
"Cô cũng biết người mời cô tới là tổng biên tập, không phải tôi!" Cố Lan San nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng. Rất nhiều quần áo đắt tiền rơi đầy đất lại nhìn sang Diệp Tư đứng bên cạnh Tô Kiều Kiều, trên mặt còn vết thương. Quay đầu nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều mở miệng: "Nói xin lỗi!"
Tô Kiều Kiều là ảnh hậu, đã được mọi người ca ngợi lên tận trời cũng khó tránh khỏi cô ta cảm thấy kiêu ngạo, làm gì có ai ép cô ta xin lỗi chứ? Huống chi, tổng biên tập của họ thấy cô còn phải nể ba phần, bị một nhân viên cấp dưới dạy dỗ như vậy tất nhiên cảm thấy mất hết thể diện. Tính cách kiêu căng của cô ta lại bộc phát, cũng không nghĩ nhiều lại giơ tay lên định tát Cố Lan San.
Nhưng cô ta vừa giơ tay lên đã "Ai ui" một tiếng.
Đây chính là tin tức trên trang nhất của SH tháng sau, họ đã mất rất nhiều công sức mới có thể mời Tô Kiều Kiều đến phỏng vấn. Nếu hỏng thì mấy nhân viên bọn họ chỉ còn nước cuốn gói về nhà mà thôi!
Diệp Tư lấy bộ quần áo xuống, không để ý mặt hơi rát nhanh chong đi theo sau Tô Kiều Kiều, cố sức xin lỗi. Nhưng Tô Kiều Kiều lại không coi ai ra gì đi ra ngoài cửa. Diệp Tư bất đắc dĩ mới giơ tay cản đường.
"Ai cho phép cô chạm vào tôi!" Tô Kiều Kiều vừa thấy cánh tay Diệp Tư gần chạm vào mình mới vung tay lên tàn nhẫn tát Diệp Tư một cái, chán ghét nói: "Thật bẩn thỉu!"
Trong giới này, việc các minh tinh đánh trợ lý hay các nhân viên khác cũng chẳng có gì lạ. Đây là công việc nuôi sống cô, vất vả lắm mới kiếm được, trong lòng nguyền rủa không thôi nhưng ngoài miệng vẫn phải lấy lòng: "Chị Kiều Kiều, thành thật xin lỗi chị, chị đừng tức giận nữa, chị làm ơn. . . . . . "
"Cô có thấy phiền hay không hả?" Tô Kiều Kiều không kiên nhẫn hét lên một câu, theo quán tinh lại giơ tay lên định cho Diệp Tư một cái tát nữa.
Đúng lúc này, Cố Lan San xuất hiện ở cửa phòng hóa trang.
"Cô định làm gì?" Cố Lan San ném cái ví nhỏ trong tay về phía Tô Kiều Kiều. Cho dù cách một khoảng nhưng chuẩn xác trúng cánh tay đang giơ lên của Tô Kiều Kiều.
Tô Kiều Kiều hét lên một tiếng rồi giữ chặt tay, khuôn mặt tái nhợt.
Mọi người đứng trong phòng đều sợ ngây người.
Mọi người nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Lan San tùy tiện buộc mái tóc dài còn lọn tóc xõa bên tai. Cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu đỏ đơn giản cùng một đôi giày cao gót đồng màu tôn lên làn da trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp!
Thậm chí, cô cũng không trang điểm, chỉ để mặt mộc mà đến nhưng cũng không hề kém so với thiên hậu, người đẹp trên màn ảnh Tô Kiều Kiều.
Cô ngẩng đầu, nhanh chóng bước vào phòng hóa trang, nhìn thấy hai mắt Tô Kiều Kiều phiếm lệ đang ôm tay, giọng nói trong trẻo vang lên: "Cô cho rằng lăn lộn vài năm trong làng giải trí, diễn được mấy bộ phim điện ảnh đã tự coi mình là giỏi lắm sao? Mau xin lỗi Diệp Tư!"
Từ khi vào nghề đến giờ, Tô Kiều Kiều đều được mọi người nâng niu. Đừng nói là một ngón ngay, ngay cả gấu váy cũng không ai dám đụng. Trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Kiều Kiều cực kỳ tức giận: "Cô dám đánh tôi? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là người mà tổng biên tập mời vài lần mới được thế mà cô dám đối xử với tôi như vậy sao?"
"Cô cũng biết người mời cô tới là tổng biên tập, không phải tôi!" Cố Lan San nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng. Rất nhiều quần áo đắt tiền rơi đầy đất lại nhìn sang Diệp Tư đứng bên cạnh Tô Kiều Kiều, trên mặt còn vết thương. Quay đầu nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều mở miệng: "Nói xin lỗi!"
Tô Kiều Kiều là ảnh hậu, đã được mọi người ca ngợi lên tận trời cũng khó tránh khỏi cô ta cảm thấy kiêu ngạo, làm gì có ai ép cô ta xin lỗi chứ? Huống chi, tổng biên tập của họ thấy cô còn phải nể ba phần, bị một nhân viên cấp dưới dạy dỗ như vậy tất nhiên cảm thấy mất hết thể diện. Tính cách kiêu căng của cô ta lại bộc phát, cũng không nghĩ nhiều lại giơ tay lên định tát Cố Lan San.
Nhưng cô ta vừa giơ tay lên đã "Ai ui" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro