Cô thật đáng ghét! (7)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Editor: Nhã Y Đình
Thậm chí Cố Lan San có chút hối hận. Hối hận đêm đó từ chối Thịnh Thế làm lần nữa. Tuy lúc đó cô cảm thấy cực kỳ đau nhắc nhưng chỉ cần cắn môi chịu một chút là được. Có lẽ, làm như vậy sẽ khiến mình bi thương nhưng vẫn tốt hơn bây giờ. Hạ mình đến cầu xinh anh đã đánh mất tôn nghiêm của bản thân, cũng không biết có thể khiến anh suy nghĩ lại hay không? Vài lần cô cũng định đứng dạy rời đi. Nhưng nghĩ lại, cô bỏ đi như vậy nếu Thịnh Thế vẫn không trở về nhà, cô cũng không biết tìm anh ở đâu. Lần sau muốn tìm anh chắc cũng không dễ như vậy nữa.
Cho nên, Cố Lan San chỉ còn cách nhủ thầm, vì viện phí của em trai, cô phải nhịn một chút.
Cố Lan San có một thói xấu, đó là khi cô cảm thấy đã mất thể diện thì cô chỉ ngồi im một chỗ, làm bộ không nghe không thấy gì. Cố gắng ngụy trang cho bản thận một dáng vẻ bình tĩnh, lạnh lùng là cách cô vớt vát chút ít thể diện cho bản thân.
Cho nên, bây giờ cô cũng chỉ im lặng, vẻ mặt bình tĩnh ngồi một bên. Nhưng trong lòng cô đang nghĩ xem có các nào để Thịnh Thế về nhà cùng cô mà không đi cùng người phụ nữ kia.
Thịnh Thế trêu đùa người phụ nữ trong lòng một chút mới phát giác Cố Lan San ngồi bên cạnh một lúc lâu cũng chẳng có phản ứng gì, nghiêng đầu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cô rất im lặng. Ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt cô càng khiến nó trở nên trắng nõn, tinh tế.
Đôi mắt cô rất đẹp nhưng bây giờ con người không có tiêu cự, thẫn thờ tựa như đang mải suy nghĩ cái gì.
Thịnh Thế nở nụ cười trào phúng. Có lẽ, hôm nay cô đến tìm anh cũng vì tiền viện phí của em trai. Nếu không phải anh có thể cho cô tiền, có lẽ cả đời này anh không về có lẽ cô cũng chẳng tìm anh một lần?
Hoặc có thể nói, chỉ cần anh vẫn đưa tiền cho cô, ở bên ngoài anh ăn chơi đàng điếm như thế nào thì cô cũng không có chút phản ứng gì?
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng có nỗi tức giận không nói nên lời khiến cho anh cảm thấy phiền chán, lại bắt đầu vuốt ve cô gái trong lòng.
Quý Lưu Niên nhìn thấy cảnh tưởng này cảm thấy không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt vội gợi ý bàn việc chính trước.
Tối nay, bọn họ gặp mặt cũng vì một hạng mục đất đai. Mấy người đàn ông ngồi ở một cái bàn cách đó không xa, trên đó có hai chiếc lap top và vài bản vẽ.
Ngồi ở đó đều là nhân tài xuất chúng, đặc biệt là Thịnh Thế , dáng vẻ anh cực kỳ chói mắt, cả người đều phát ra khí thế vương giả, hấp dẫn hơn người.
Mấy người phụ nữ cũng rất biết điều, thấy bọn họ bàn chuyện cũng im lặng chờ trên ghế sô pha.
Thời gian cũng chậm chạp trôi, mấy người phụ nữ cũng nói đủ thử chuyện.
Nhưng mà mang tiếng nói chuyện phiếm nhưng chủ yếu những người kia đều nịnh nọt người phụ nữ do Thịnh Thế dẫn đến.
Cố Lan San ngồi một bên cũng không hứng thú nói chuyện với bọn họ.
Thậm chí Cố Lan San có chút hối hận. Hối hận đêm đó từ chối Thịnh Thế làm lần nữa. Tuy lúc đó cô cảm thấy cực kỳ đau nhắc nhưng chỉ cần cắn môi chịu một chút là được. Có lẽ, làm như vậy sẽ khiến mình bi thương nhưng vẫn tốt hơn bây giờ. Hạ mình đến cầu xinh anh đã đánh mất tôn nghiêm của bản thân, cũng không biết có thể khiến anh suy nghĩ lại hay không? Vài lần cô cũng định đứng dạy rời đi. Nhưng nghĩ lại, cô bỏ đi như vậy nếu Thịnh Thế vẫn không trở về nhà, cô cũng không biết tìm anh ở đâu. Lần sau muốn tìm anh chắc cũng không dễ như vậy nữa.
Cho nên, Cố Lan San chỉ còn cách nhủ thầm, vì viện phí của em trai, cô phải nhịn một chút.
Cố Lan San có một thói xấu, đó là khi cô cảm thấy đã mất thể diện thì cô chỉ ngồi im một chỗ, làm bộ không nghe không thấy gì. Cố gắng ngụy trang cho bản thận một dáng vẻ bình tĩnh, lạnh lùng là cách cô vớt vát chút ít thể diện cho bản thân.
Cho nên, bây giờ cô cũng chỉ im lặng, vẻ mặt bình tĩnh ngồi một bên. Nhưng trong lòng cô đang nghĩ xem có các nào để Thịnh Thế về nhà cùng cô mà không đi cùng người phụ nữ kia.
Thịnh Thế trêu đùa người phụ nữ trong lòng một chút mới phát giác Cố Lan San ngồi bên cạnh một lúc lâu cũng chẳng có phản ứng gì, nghiêng đầu lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cô rất im lặng. Ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt cô càng khiến nó trở nên trắng nõn, tinh tế.
Đôi mắt cô rất đẹp nhưng bây giờ con người không có tiêu cự, thẫn thờ tựa như đang mải suy nghĩ cái gì.
Thịnh Thế nở nụ cười trào phúng. Có lẽ, hôm nay cô đến tìm anh cũng vì tiền viện phí của em trai. Nếu không phải anh có thể cho cô tiền, có lẽ cả đời này anh không về có lẽ cô cũng chẳng tìm anh một lần?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoặc có thể nói, chỉ cần anh vẫn đưa tiền cho cô, ở bên ngoài anh ăn chơi đàng điếm như thế nào thì cô cũng không có chút phản ứng gì?
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng có nỗi tức giận không nói nên lời khiến cho anh cảm thấy phiền chán, lại bắt đầu vuốt ve cô gái trong lòng.
Quý Lưu Niên nhìn thấy cảnh tưởng này cảm thấy không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt vội gợi ý bàn việc chính trước.
Tối nay, bọn họ gặp mặt cũng vì một hạng mục đất đai. Mấy người đàn ông ngồi ở một cái bàn cách đó không xa, trên đó có hai chiếc lap top và vài bản vẽ.
Ngồi ở đó đều là nhân tài xuất chúng, đặc biệt là Thịnh Thế , dáng vẻ anh cực kỳ chói mắt, cả người đều phát ra khí thế vương giả, hấp dẫn hơn người.
Mấy người phụ nữ cũng rất biết điều, thấy bọn họ bàn chuyện cũng im lặng chờ trên ghế sô pha.
Thời gian cũng chậm chạp trôi, mấy người phụ nữ cũng nói đủ thử chuyện.
Nhưng mà mang tiếng nói chuyện phiếm nhưng chủ yếu những người kia đều nịnh nọt người phụ nữ do Thịnh Thế dẫn đến.
Cố Lan San ngồi một bên cũng không hứng thú nói chuyện với bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro