Cô thật sự không nhớ rõ sao? (2)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Tịch Giản Cận chào hỏi cùng Thịnh Thế xong thì mới nhìn đến Bạc Duệ
đang ngồi một bên, vẻ mặt của anh ta khẽ sửng sốt một chút, vừa sững sờ
một chút, mới mở miệng hỏi: “Duệ Duệ, sao con lại ở đây?”
“Ngài Tích, ngài biết cậu ấy?” Thịnh Hoan trùng hợp hỏi một câu, sau đó cười nói: “Đây là đứa nhỏ bạn ta, mới vừa rồi còn nói mẹ của nó là ống nghiệm.”
Thịnh Hoan vừa dứt lời thì Bạc Duệ ngẩng đầu lên nhìn Tịch Giản Cận, ánh mắt như thấy hi vọng, đặc biệt nghiêm túc nói: “Dượng, dượng nói cho bọn họ biết con thật sự có mẹ, mẹ con là ống nghiệm đi.”
Lời của người bạn nhỏ Bạc Duệ vừa nói ra, Tịch Giản Cận và mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
“Dượng? Ngài Tịch, chuyện này…………” Thịnh Hoan có chút không biết tiếp tục hỏi thế nào nữa.
Tịch Giản Cận sờ đầu Bạc Duệ, anh ta nở nụ cười nhạt đối với mọi người trong phòng, giọng nói nhàn nhạt, chậm rãi: “Đây là con trai của Bạc công tử Cẩm Dương.”
“Bạc công tử? Hình như còn ít tuổi nha, so với Nhị Thập nhà chúng ta nhỏ hơn hai tuổi, chẳng lẽ đã kết hôn rồi?” Từ trước đến giờ phụ nữ đối với chuyện của Hào Môn đều thích bát quái, cho nên Thịnh Hoan cũng không ngoại lệ.
“Không phải.” Tịch Giản Cận trả lời đơn giản một câu.
“Chưa kết hôn ư? Mẹ của đứa bé kia…….” Lời nói của Thịnh Hoan vừa nói được một nửa cảm thấy có chút không ổn nên ngậm miệng.
Tịch Giản Cận cũng chỉ cười trừ tránh đề tài này, hướng về phía Bạc Duệ nói: “Làm sao con lại chạy đến đây? Ba ba con đâu?”
“Con gọi điện cho ba con, ba nói con chờ ở đây một lát sẽ tới đón, đoán chừng cũng sắp tới rồi ạ.” Bạc Duệ rất thông minh, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng trả lời câu hỏi cũng rất rõ ràng.
Tịch Giản Cận giơ tay lên, nhìn đồng hồ, nói với Chồng Thịnh Hoan là ngài Chung: “Chuyện chúng ta cần nói đã không còn nhiều lắm, ngài đưa tài liệu cho tôi, giờ tôi mang Duệ Duệ đi tìm ba nó.”
Ông Chung để cốc nước xuống, đi lên lầu, nhanh chóng cầm túi tài liệu xuống đưa cho Tịch Giản Cận: “Về vụ án tham ô này, những bên liên quan tới đều rất lớn, người đứng sau lưng cũng lớn lắm, nhưng tôi tin Thịnh gia và Tịch gia liên thủ sẽ không thành vấn đề.”
Tịch Giản Cận nhận lấy túi tài liệu, mở ra, lật xem đại khái một chút rồi vươn tay bắt tay với ông Chung một cái, “Ngài Chung yên tâm, về vụ án tham ô này chúng tôi khẳng định sẽ hỗ trợ Thịnh gia điều tra đến cùng.”
“Vậy………….Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Tịch Giản Cận cùng ông Chung bắt tay rồi dắt tay Bạc Duệ: “Vậy tôi cáo từ trước.”
“Ngài Tịch, tôi tiễn ngài.”
********************************
Tịch Giản Cận lái xe đưa Bạc Duệ ra khỏi biệt thự quân sự, Bạc Duệ tinh mát đã nhìn thấy chiếc xe Toyota quen thuộc đỗ ở ven đường phía xa, cậu lập tức quay đầu nói với Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận đậu xe ổn định trước xe Toyota, mở cửa kính xe, ấn còi.
Cửa sổ chiếc Toyota mở thấp, người trong xe mặc một cái áo dệt kim hở cổ màu xám tro, vô cùng kiên nhẫn ngồi ở đó, hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại.
Người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, kết hợp lại làm cho người ta cảm thấy có một loại nhàn nhạt thanh nhã, tuấn mỹ, ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, thấy Tịch Giản Cận thì trong nháy mắt khẽ nổi lên vẻ kinh ngạc gợn sóng, nhưng lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dao động mở miệng, giọng nói thanh thúy: "Anh rể, sao anh lại ở chỗ này?"
“Ngài Tích, ngài biết cậu ấy?” Thịnh Hoan trùng hợp hỏi một câu, sau đó cười nói: “Đây là đứa nhỏ bạn ta, mới vừa rồi còn nói mẹ của nó là ống nghiệm.”
Thịnh Hoan vừa dứt lời thì Bạc Duệ ngẩng đầu lên nhìn Tịch Giản Cận, ánh mắt như thấy hi vọng, đặc biệt nghiêm túc nói: “Dượng, dượng nói cho bọn họ biết con thật sự có mẹ, mẹ con là ống nghiệm đi.”
Lời của người bạn nhỏ Bạc Duệ vừa nói ra, Tịch Giản Cận và mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
“Dượng? Ngài Tịch, chuyện này…………” Thịnh Hoan có chút không biết tiếp tục hỏi thế nào nữa.
Tịch Giản Cận sờ đầu Bạc Duệ, anh ta nở nụ cười nhạt đối với mọi người trong phòng, giọng nói nhàn nhạt, chậm rãi: “Đây là con trai của Bạc công tử Cẩm Dương.”
“Bạc công tử? Hình như còn ít tuổi nha, so với Nhị Thập nhà chúng ta nhỏ hơn hai tuổi, chẳng lẽ đã kết hôn rồi?” Từ trước đến giờ phụ nữ đối với chuyện của Hào Môn đều thích bát quái, cho nên Thịnh Hoan cũng không ngoại lệ.
“Không phải.” Tịch Giản Cận trả lời đơn giản một câu.
“Chưa kết hôn ư? Mẹ của đứa bé kia…….” Lời nói của Thịnh Hoan vừa nói được một nửa cảm thấy có chút không ổn nên ngậm miệng.
Tịch Giản Cận cũng chỉ cười trừ tránh đề tài này, hướng về phía Bạc Duệ nói: “Làm sao con lại chạy đến đây? Ba ba con đâu?”
“Con gọi điện cho ba con, ba nói con chờ ở đây một lát sẽ tới đón, đoán chừng cũng sắp tới rồi ạ.” Bạc Duệ rất thông minh, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng trả lời câu hỏi cũng rất rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Giản Cận giơ tay lên, nhìn đồng hồ, nói với Chồng Thịnh Hoan là ngài Chung: “Chuyện chúng ta cần nói đã không còn nhiều lắm, ngài đưa tài liệu cho tôi, giờ tôi mang Duệ Duệ đi tìm ba nó.”
Ông Chung để cốc nước xuống, đi lên lầu, nhanh chóng cầm túi tài liệu xuống đưa cho Tịch Giản Cận: “Về vụ án tham ô này, những bên liên quan tới đều rất lớn, người đứng sau lưng cũng lớn lắm, nhưng tôi tin Thịnh gia và Tịch gia liên thủ sẽ không thành vấn đề.”
Tịch Giản Cận nhận lấy túi tài liệu, mở ra, lật xem đại khái một chút rồi vươn tay bắt tay với ông Chung một cái, “Ngài Chung yên tâm, về vụ án tham ô này chúng tôi khẳng định sẽ hỗ trợ Thịnh gia điều tra đến cùng.”
“Vậy………….Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Tịch Giản Cận cùng ông Chung bắt tay rồi dắt tay Bạc Duệ: “Vậy tôi cáo từ trước.”
“Ngài Tịch, tôi tiễn ngài.”
********************************
Tịch Giản Cận lái xe đưa Bạc Duệ ra khỏi biệt thự quân sự, Bạc Duệ tinh mát đã nhìn thấy chiếc xe Toyota quen thuộc đỗ ở ven đường phía xa, cậu lập tức quay đầu nói với Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận đậu xe ổn định trước xe Toyota, mở cửa kính xe, ấn còi.
Cửa sổ chiếc Toyota mở thấp, người trong xe mặc một cái áo dệt kim hở cổ màu xám tro, vô cùng kiên nhẫn ngồi ở đó, hắn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại.
Người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, kết hợp lại làm cho người ta cảm thấy có một loại nhàn nhạt thanh nhã, tuấn mỹ, ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, thấy Tịch Giản Cận thì trong nháy mắt khẽ nổi lên vẻ kinh ngạc gợn sóng, nhưng lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dao động mở miệng, giọng nói thanh thúy: "Anh rể, sao anh lại ở chỗ này?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro