Cô thật sự không nhớ rõ sao? (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Cho nên Thịnh Trưởng đã ra sức dụ dỗ mẹ Thịnh, lúc đó mẹ Thịnh mới vui vẻ đồng ý hôn sự này.
Mà mẹ Thịnh yêu thương anh nhất nhà, tuy mới đầu cũng không có muốn cho Cố Lan San lấy Thịnh Thế lắm, nhưng bà người ‘yêu ai thì yêu cả đường đi’, cho nên bà phá lệ, hết mực yêu thương Cố Lan San.
Cho nên, lúc ăn cơm tối, mẹ Thịnh vui vẻ gắp thức ăn cho Cố Lan San: “San San, con ăn nhiều một chút, con xem con gầy chưa kìa!”
Vừa nói vừa gắp cho Cố Lan San một miếng thịt cá.
Cố Lan San hiểu lễ phép, cũng gắp lại thức ăn cho mẹ Thịnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng nên ăn nhiều một chút.”
Mẹ Thịnh thấy Cố Lan San gắp thức ăn cho mình, thì vui vẻ quay sang khoe khoang với Thịnh Trưởng, đắc chí ăn.
Thịnh Trưởng thấy hành động trẻ con của vợ mình, ho khan một cái, im lặng tiếp tục ăn.
Vợ chồng Thịnh Hoan và Thịnh Thế đã quen với tính trẻ con của mẹ nên cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng Chung Trạch mới năm tuổi thì ngược lại, bé chép chép miệng, nói: "Mợ, mợ bất công, chỉ gắp cho bà ngoại mà không cho con!"
Cố Lan San khẽ cười, sau đó gắp một miếng thịt cá cho Chung Trạch, bỏ vào trong chén có hình quả táo của bé, mà Chung Trạch cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, mặt mày lập tức cười như hoa: “Cảm ơn mợ.” Sau đó vui vẻ ăn.
Mẹ Thịnh gắp thêm một miếng thịt cá vào chén mình, sau đó cười tủm tỉm nói với Cố Lan San: “San San, Thịnh Thế nó bận rộn công việc, không có nhiều thời gian ở cùng con, hay con cứ ở đây chơi vài ngày đi.”
Thịnh Hoan nghe vậy thì rất mừng, cũng cười híp mắt nói: “Đúng, Thịnh Thế nó bận rộn, toàn để em một mình, ở một mình trong căn phòng lớn như vậy, cũng là rất buồn chán, nếu không làm gì thì thì đến đây ở, người trong nhà này rất đông, rất náo nhiệt.”
Mẹ Thịnh nghe Thịnh Hoan nói vậy thì rất vui, gật đầu mạnh nói: “Đúng, đúng.”
Sau đó vẻ mặt cực kỳ ủy khuất: “San San, con có biết không, từ khi con rời đi, người chơi mạt chược thua luôn là mẹ!”
Kỹ thuật chơi mạt chược của Cố Lan San ai cũng biết, nghe được lời này của mẹ Thịnh, cô liền đỏ mặt.
Thịnh Hoan im lặng nhìn mẹ Thịnh, sau đó nói một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Thịnh bĩu môi, không cho là đúng nói: “Mẹ cái mà mẹ! Mẹ đang cùng San San xây dựng quan hệ con dâu mẹ chồng, con đi ra chỗ khác!”
Câu trước, mẹ Thịnh nghiêm khắc mười phần, lúc quay đầu nói với Cố Lan San thì ôn nhu mười phần, thậm chí còn có chờ đợi, “San San, con nhất định phải ở đây nha, mẹ rất thích chơi mạt chược cùng con!”
Thịnh Thế nghe vậy, thì khẽ cười nói: “Mẹ chơi cùng San San, có thể thắng được tiền nha.”
Mọi người đều hiểu rõ câu đó, nhưng Thịnh Thế lại nói rất khéo léo, làm cho Cố Lan San càng thêm đỏ mặt.
Mẹ Thịnh bị con nói trúng tâm tư, rất không vui nhìn Thịnh Thế, giọng nói không khách khí nói: “Mẹ là mẹ của con!”
“Ha hả!” Thịnh Thế vô tội nói: “Có người mẹ nào giống mẹ? Còn cố nghĩ cách lấy tiền của con trai mình!”
“Hừ!” Mẹ Thịnh quay đầu.
Mà mẹ Thịnh yêu thương anh nhất nhà, tuy mới đầu cũng không có muốn cho Cố Lan San lấy Thịnh Thế lắm, nhưng bà người ‘yêu ai thì yêu cả đường đi’, cho nên bà phá lệ, hết mực yêu thương Cố Lan San.
Cho nên, lúc ăn cơm tối, mẹ Thịnh vui vẻ gắp thức ăn cho Cố Lan San: “San San, con ăn nhiều một chút, con xem con gầy chưa kìa!”
Vừa nói vừa gắp cho Cố Lan San một miếng thịt cá.
Cố Lan San hiểu lễ phép, cũng gắp lại thức ăn cho mẹ Thịnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng nên ăn nhiều một chút.”
Mẹ Thịnh thấy Cố Lan San gắp thức ăn cho mình, thì vui vẻ quay sang khoe khoang với Thịnh Trưởng, đắc chí ăn.
Thịnh Trưởng thấy hành động trẻ con của vợ mình, ho khan một cái, im lặng tiếp tục ăn.
Vợ chồng Thịnh Hoan và Thịnh Thế đã quen với tính trẻ con của mẹ nên cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng Chung Trạch mới năm tuổi thì ngược lại, bé chép chép miệng, nói: "Mợ, mợ bất công, chỉ gắp cho bà ngoại mà không cho con!"
Cố Lan San khẽ cười, sau đó gắp một miếng thịt cá cho Chung Trạch, bỏ vào trong chén có hình quả táo của bé, mà Chung Trạch cuối cùng cũng chỉ là một đứa bé, mặt mày lập tức cười như hoa: “Cảm ơn mợ.” Sau đó vui vẻ ăn.
Mẹ Thịnh gắp thêm một miếng thịt cá vào chén mình, sau đó cười tủm tỉm nói với Cố Lan San: “San San, Thịnh Thế nó bận rộn công việc, không có nhiều thời gian ở cùng con, hay con cứ ở đây chơi vài ngày đi.”
Thịnh Hoan nghe vậy thì rất mừng, cũng cười híp mắt nói: “Đúng, Thịnh Thế nó bận rộn, toàn để em một mình, ở một mình trong căn phòng lớn như vậy, cũng là rất buồn chán, nếu không làm gì thì thì đến đây ở, người trong nhà này rất đông, rất náo nhiệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Thịnh nghe Thịnh Hoan nói vậy thì rất vui, gật đầu mạnh nói: “Đúng, đúng.”
Sau đó vẻ mặt cực kỳ ủy khuất: “San San, con có biết không, từ khi con rời đi, người chơi mạt chược thua luôn là mẹ!”
Kỹ thuật chơi mạt chược của Cố Lan San ai cũng biết, nghe được lời này của mẹ Thịnh, cô liền đỏ mặt.
Thịnh Hoan im lặng nhìn mẹ Thịnh, sau đó nói một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Thịnh bĩu môi, không cho là đúng nói: “Mẹ cái mà mẹ! Mẹ đang cùng San San xây dựng quan hệ con dâu mẹ chồng, con đi ra chỗ khác!”
Câu trước, mẹ Thịnh nghiêm khắc mười phần, lúc quay đầu nói với Cố Lan San thì ôn nhu mười phần, thậm chí còn có chờ đợi, “San San, con nhất định phải ở đây nha, mẹ rất thích chơi mạt chược cùng con!”
Thịnh Thế nghe vậy, thì khẽ cười nói: “Mẹ chơi cùng San San, có thể thắng được tiền nha.”
Mọi người đều hiểu rõ câu đó, nhưng Thịnh Thế lại nói rất khéo léo, làm cho Cố Lan San càng thêm đỏ mặt.
Mẹ Thịnh bị con nói trúng tâm tư, rất không vui nhìn Thịnh Thế, giọng nói không khách khí nói: “Mẹ là mẹ của con!”
“Ha hả!” Thịnh Thế vô tội nói: “Có người mẹ nào giống mẹ? Còn cố nghĩ cách lấy tiền của con trai mình!”
“Hừ!” Mẹ Thịnh quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro