Cùng nhau theo đuổi phụ nữ
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
"Thịnh tiên sinh, hợp tác này chúng ta liền xác định như vậy? Phân
chia thành 5:5! Anh thế chỗ của Thu Hồng!" Lưu Chí Cường cung kính đưa
cho Thịnh Thế một chén rượu, khách khí nói.
Thịnh Thế bưng chén rượu lên, giơ giơ, uống một hơi cạn sạch, chỉ gật gật đầu, không nói gì.
Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên đều đã ở đây.
Hạ Phồn Hoa ngậm một điếu thuốc, nghe nói như thế, liền nghiêng đầu đánh giá Thịnh Thế một phen, sau đó cười cười mở miệng nói: "Mỹ nhân bốn phía kinh thành tuyển cử, Nhị Thập, dựa theo giá trị con người mà sắp xếp, cậu nói như thế nào đối với chúng tôi a!"
Tô Kiều Kiều đặc biệt chăm sóc giúp Thịnh Thế chọn đồ ăn, đưa đến bên miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế cúi đầu há miệng ăn.
Quý Lưu Niên bưng chén rượu chậm rì rì uống hai lần, cười tít mắt mở miệng nói: "Mỹ nhân bốn phía kinh thành làm sao có thể không có Nhị Thập, nếu là bốn mỹ nhân kinh thành tuyển cử, Nhị Thập khẳng định được tuyển."
Tiếng nói Quý Lưu Niên vừa dứt, liền bị Thịnh Thế cho một ánh mắt ngầm cảnh cáo.
" Cậu chán sống rồi đi!" Hạ Phồn Hoa nhất thời vui sướng khi người gặp họa chỉ vào Quý Lưu Niên cười to: "Nhị Thập ghét nhất bị người khác nói cậu ta là mỹ nhân!"
Vẫn dựa vào bên cạnh Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều nhu thuận mềm mại nâng mắt, đánh giá cẩn thận Thịnh Thế một phen.
Anh ngồi ở giữa nhóm người này, rõ ràng thân phận hiển hách, nhưng mà lại không có bất luận cái động tác gì, luôn bảo trì dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, nhất cử nhất động cực kỳ nội liễm.
Cực kỳ rõ ràng, anh tận lực duy trì khiêm tốn.
Sắc mặt của anh có chút lạnh nhạt, đường cong chiếc cằm hoàn mỹ giờ phút này kéo căng khiến cả khuôn mặt có vẻ có chút lạnh lẽo, toàn thân toàn thân tản ra hơi thở người không phận sự đừng làm phiền, nhưng lại không có ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn mỹ của anh.
Đó là một loại tuấn mỹ riêng biệt.
Con mắt sáng, mũi ngay thẳng, hình dáng lập thể, dáng người hoàn mỹ, khí chất cao quý.
Anh đến chỗ nào, liền có thể hình thành một loại phong cảnh chói mắt, làm cho người ta trong phút chốc nghỉ chân ngắm nhìn, quên hô hấp, quên tồn tại.
Chói mắt cùng khiêm tốn, hai cái từ ngữ đối lập, lại biểu hiện ở trên người đàn ông này.
Tô Tô Kiều Kiều nhìn có chút say mê, đúng là bộ dạng Thịnh Thế cực kỳ xuất sắc, đúng là không phải cái dạng mỹ nhân.
Đang lúc Tô Kiều Kiều nghi ngờ, Quý Lưu Niên đã mở miệng giải thích nỗi băn khoăn: "Lúc Tiểu học sơ trung, Nhị Thập bộ dạng trắng nõn nà, mi thanh mục tú, liền giống bộ dạng tiểu nữ hài, lúc ấy mọi người chúng ta nói đùa gọi cậu ta là mỹ nhân, về sau trưởng thành, làn da cũng đen một chút, cũng không giống phụ nữ, tuy nhiên nếu thật muốn tuyển chọn bốn mỹ nhân kinh thành, Nhị Thập không tham gia cũng không quan trọng, nhà cậu ta khẳng định có thể xuất hiện một vị một người.
" Cố Lan San sao?" Lưu Chí Cường vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng xen vào nói một câu.
Tô Kiều Kiều nghe được tên Cố Lan San lập tức liền dựng lên lỗ tai.
Lúc cô ta quen biết Thịnh Thế, Thịnh Thế cũng chỉ yêu cầu cô ta một điều kiện, đó là, không được phép trêu chọc Cố Lan San.
Cô ta phí nhiều công sức mới biết được, Cố Lan San là vợ của Thịnh Thế.
Cho tới nay cô ta đều muốn một lần gặp Cố Lan San, nhưng mà chẳng những không có nhìn thấy, một chút tin tức về Cố Lan San cô ta cũng không tìm hiểu được.
Thịnh Thế vẫn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lưu Chí Cường.
Hạ Phồn Hoa thật không ngờ vậy mà ở đây sẽ có người biết Cố Lan San, nhất thời thuận miệng hỏi: " Cậu cùng Lan San quen biết?"
Thịnh Thế giống như vô ý ngồi ở một bên, lúc nghe nói như thế, ngón tay nắm chặt chén rượu trong tay một phen.
" Tôi biết cô ấy, cô ấy không biết tôi. Trước kia chúng tôi học cùng một ngôi trường." Lưu Chí Cường thành thật trả lời.
Thịnh Thế bưng chén rượu lên, giơ giơ, uống một hơi cạn sạch, chỉ gật gật đầu, không nói gì.
Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên đều đã ở đây.
Hạ Phồn Hoa ngậm một điếu thuốc, nghe nói như thế, liền nghiêng đầu đánh giá Thịnh Thế một phen, sau đó cười cười mở miệng nói: "Mỹ nhân bốn phía kinh thành tuyển cử, Nhị Thập, dựa theo giá trị con người mà sắp xếp, cậu nói như thế nào đối với chúng tôi a!"
Tô Kiều Kiều đặc biệt chăm sóc giúp Thịnh Thế chọn đồ ăn, đưa đến bên miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế cúi đầu há miệng ăn.
Quý Lưu Niên bưng chén rượu chậm rì rì uống hai lần, cười tít mắt mở miệng nói: "Mỹ nhân bốn phía kinh thành làm sao có thể không có Nhị Thập, nếu là bốn mỹ nhân kinh thành tuyển cử, Nhị Thập khẳng định được tuyển."
Tiếng nói Quý Lưu Niên vừa dứt, liền bị Thịnh Thế cho một ánh mắt ngầm cảnh cáo.
" Cậu chán sống rồi đi!" Hạ Phồn Hoa nhất thời vui sướng khi người gặp họa chỉ vào Quý Lưu Niên cười to: "Nhị Thập ghét nhất bị người khác nói cậu ta là mỹ nhân!"
Vẫn dựa vào bên cạnh Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều nhu thuận mềm mại nâng mắt, đánh giá cẩn thận Thịnh Thế một phen.
Anh ngồi ở giữa nhóm người này, rõ ràng thân phận hiển hách, nhưng mà lại không có bất luận cái động tác gì, luôn bảo trì dáng vẻ tác phong nhanh nhẹn, nhất cử nhất động cực kỳ nội liễm.
Cực kỳ rõ ràng, anh tận lực duy trì khiêm tốn.
Sắc mặt của anh có chút lạnh nhạt, đường cong chiếc cằm hoàn mỹ giờ phút này kéo căng khiến cả khuôn mặt có vẻ có chút lạnh lẽo, toàn thân toàn thân tản ra hơi thở người không phận sự đừng làm phiền, nhưng lại không có ảnh hưởng đến vẻ ngoài tuấn mỹ của anh.
Đó là một loại tuấn mỹ riêng biệt.
Con mắt sáng, mũi ngay thẳng, hình dáng lập thể, dáng người hoàn mỹ, khí chất cao quý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đến chỗ nào, liền có thể hình thành một loại phong cảnh chói mắt, làm cho người ta trong phút chốc nghỉ chân ngắm nhìn, quên hô hấp, quên tồn tại.
Chói mắt cùng khiêm tốn, hai cái từ ngữ đối lập, lại biểu hiện ở trên người đàn ông này.
Tô Tô Kiều Kiều nhìn có chút say mê, đúng là bộ dạng Thịnh Thế cực kỳ xuất sắc, đúng là không phải cái dạng mỹ nhân.
Đang lúc Tô Kiều Kiều nghi ngờ, Quý Lưu Niên đã mở miệng giải thích nỗi băn khoăn: "Lúc Tiểu học sơ trung, Nhị Thập bộ dạng trắng nõn nà, mi thanh mục tú, liền giống bộ dạng tiểu nữ hài, lúc ấy mọi người chúng ta nói đùa gọi cậu ta là mỹ nhân, về sau trưởng thành, làn da cũng đen một chút, cũng không giống phụ nữ, tuy nhiên nếu thật muốn tuyển chọn bốn mỹ nhân kinh thành, Nhị Thập không tham gia cũng không quan trọng, nhà cậu ta khẳng định có thể xuất hiện một vị một người.
" Cố Lan San sao?" Lưu Chí Cường vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng xen vào nói một câu.
Tô Kiều Kiều nghe được tên Cố Lan San lập tức liền dựng lên lỗ tai.
Lúc cô ta quen biết Thịnh Thế, Thịnh Thế cũng chỉ yêu cầu cô ta một điều kiện, đó là, không được phép trêu chọc Cố Lan San.
Cô ta phí nhiều công sức mới biết được, Cố Lan San là vợ của Thịnh Thế.
Cho tới nay cô ta đều muốn một lần gặp Cố Lan San, nhưng mà chẳng những không có nhìn thấy, một chút tin tức về Cố Lan San cô ta cũng không tìm hiểu được.
Thịnh Thế vẫn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lưu Chí Cường.
Hạ Phồn Hoa thật không ngờ vậy mà ở đây sẽ có người biết Cố Lan San, nhất thời thuận miệng hỏi: " Cậu cùng Lan San quen biết?"
Thịnh Thế giống như vô ý ngồi ở một bên, lúc nghe nói như thế, ngón tay nắm chặt chén rượu trong tay một phen.
" Tôi biết cô ấy, cô ấy không biết tôi. Trước kia chúng tôi học cùng một ngôi trường." Lưu Chí Cường thành thật trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro