Đoạt Hôn 101 Lần

Để anh trêu hoa ghẹo nguyệt (2)

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 20:39:27

Edit: Ngọc Hân

Nhưng nếu anh là Ngô Tam Quế, ha hả… Anh nghĩ anh cũng sẽ làm thế, vì cô giết hết thiên hạ.

Phản bội thiên hạ cũng không đánh mất cô.

Anh không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì, càng không có đại nghĩa quốc dân, đáy lòng anh chỉ có một Sở Sở anh yêu.

Anh không làm được, được thiên hạ lại mất đi người chính trực bên cạnh, mình hi sinh anh có thể làm, nhưng vì cô anh bằng lòng dốc hết tất cả.

Thà phụ cả người trong thiên hạ cũng không thể phụ cô.

Thịnh Thế nhìn cô gái ngủ dưới ánh đèn mờ ảo vẻ mặt càng bình yên dịu dàng, tầm mắt anh cũng thay đổi trở nên thâm tình như nước. Anh mở mắt nhìn gò má xinh đẹp của cô hơi cong môi, lặng lẽ nở nụ cười, giọng rất nhỏ lẩm bẩm: “Thật đúng là một người khuynh quốc khuynh thành (Nghiêng nước nghiêng thành) hồng nhan họa thủy….. Nhưng nghiêng thì nghiêng nước và thành tên Thịnh Thế là được rồi… Đừng đi gieo họa cho những người khác…. Chậc chậc chậc chậc…. Thật sự rất muốn bắt em giam trong nhà, không để bất kỳ kẻ nào nhìn tháy vẻ đẹp của em… Em nói đi, sao anh lại thích em như vậy chứ? Em nói xem, em cũng chẳng tốt có phải không? Sở Sở? Diệp Sở Sở? Sở Nhị? Ha hả….”

Tất cả lực chú ý của Cố Lan San đều đặt lên mặt dây chuyền hình chai nước tương mà làm cô thỏa mãn lòng hư vinh, khiến cô mặt mày hớn hở, bây giờ nghe Thịnh Thế nằm bên cạnh trong miệng lẩm bẩm không dứt cô liền nghiêng đầu vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Thịnh Thế, đáy mắt còn mang theo vẻ vui sướng chói mắt: “Thịnh Thế, anh nói cái gì?”

Thịnh Thế chậm rãi đưa tay từ trên đầu mình xuống, ngược sáng nhìn Cố Lan San một lát giơ tay lên rồi đưa tay kéo cô vào trong ngực mình, sau đó lật người đè cô xuống phía dưới, đầu chôn vào xương quai xanh khẽ gặm hai cái, mập mờ không rõ nói: “…. Tôi nói… Cô hài lòng về nước tương chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Lan San bị anh đè dưới người hơi căng thẳng, cô vươn tay nắm vạt áo anh, cảm thụ những nụ hôn nhẹ của anh mềm mại và thoải mái “Ừm” một tiếng, giọng còn chưa biến mất Cố Lan San đã bị Thịnh Thế chặn môi hôn nồng nàn liên tục, hôn rất sâu.

Cố Lan San cảm thấy đầu óc mình thiếu dưỡng khí, tay nắm vạt áo của anh hơi dùng sức, giống như mèo chết chìm khi tới khúc cuối lại tìm được điểm chống đỡ.

Thịnh Thế còn chưa kịp tắm tình yêu lớn lại đang ở trước mặt nên tất nhiên không để ý tới nhiều như vậy, động tác gấp gáp cởi bỏ quần áo của mình vén quần ngủ cô lên vội vội vàng vàng tiến vào trong cơ thể cô.

Sau khi tiến vào trong cơ thể cô anh mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của hai người xuống hết.

Trong tích tắc da thịt anh và cô dán sát vào nhau anh giống như bị kích thích, hung hăng run rẩy rồi cúi thấp người ôm chặt cô vào lòng mãnh liệt muốn cô, sau đó bên tai nghe thấy tiếng cô thở dốc tinh tế, lực đạo của anh càng thêm mạnh bạo vô cùng.

Ánh mắt Thịnh Thế vẫn luôn nhìn cô gái phía dưới, hai tròng mắt anh đen nhánh thâm thúy, bên trong sáng rực rỡ.

Chỉ có lúc anh nhìn Cố Lan San ánh mắt mới có thể sáng rực như vậy, không làm người ta cảm thấy sợ hãi và có cảm giác bị đè ép.

Giống như trong biển người mênh mông, gặp được thứ đẹp đẽ nhất mới sáng ngời như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Hôn 101 Lần

Số ký tự: 0