Đêm khuya đi mua nước tương (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Rất nhiều người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn thêm hai cái, thậm chí có người còn đứng tại chỗ, bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt.
Từ trước đến giờ, cô vốn là đại gia khuê tú, chưa bao giờ xấu hổ như thế này trước mặt nhiều người như vậy. Hiện tại Tô Kiều Kiều nói lời này đặc biệt bén nhọn không chút lưu tình, mặt Cố Ân Ân lập tức đỏ lên, cô không đành lòng thấy nhiều người như vậy vây quanh xem giống như là xem một con ngốc, cô liền ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa, nhanh chóng tiến lên, cầm lấy cái túi trong tay Cố Lan San, đưa tới trước mặt Tô Kiều Kiều:
"Cô gái này, vừa rồi là tôi không đúng, thật xin lỗi."
Tô Kiều Kiều vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, đứng ở nơi đó, cười như không cười nhìn cái túi Cố Ân Ân đưa tới trước mặt mình, vẫn chậm chạp không chịu nhận như cũ, còn không nóng không lạnh buông một câu:
"Sử dụng chút tiểu xảo, nói ra một câu nói. Nếu nói xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì! Cho nên, cô gái này, cô cảm thấy nói xin lỗi có thể giải quyết chuyện này sao?"
Cố Lan San vốn là cảm thấy thái độ của người này ngạo mạn không ai bì nổi, chính cô nói xin lỗi mấy lần, người trước mặt này không nhận, cô có thể nhịn, nhưng là bây giờ, đến Cố Ân Ân nói xin lỗi, người trước mặt này lại vẫn một bộ chết sống không chịu lĩnh tình, cô có chút không có thể nhịn. Đợi ước chừng nửa phút, Cố Lan San đã nhịn đến cực hạn, vươn tay, hung hăng giành lại túi xách từ trong tay Tô Kiều Kiều, sau đó đứng thẳng người, "Pằng" một tiếng, lập tức đem túi kia ném vào trên bàn, khí thế mười phần nói:
"Có nói xin lỗi hay không là chuyện của chúng tôi, tha thứ hay không là chuyện của cô. Nếu cô phải cảm thấy cảnh sát thật có thể giải quyết loại chuyện như vậy, ngay bây giờ cô báo cảnh sát ngay đi. Thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!"
Cố Lan San nói xong, liền kéo Cố Ân Ân, định bỏ đi, hướng về phía toilet.
Tô Kiều Kiều giận đến nghiến răng, cô ta thật vất vả mới gặp Cố Lan San một lần, tuyệt đối không thể nào cứ như vậy thả cô đi. Tô Kiều Kiều đang suy nghĩ làm sao đây, liền vừa vặn thấy có nhân viên phục vụ bưng một ly trà nóng, từ một bên đi tới, Tô Kiều Kiều đảo con ngươi, sau đó lặng yên không tiếng động đưa chân ra, nhân viên phục vụ vấp một cái, ly trà trong tay người phục vụ theo quán tính văng ra ngoài. Bởi vì Cố Lan San lôi kéo Cố Ân Ân đi, bước đi có chút nhanh, Cố Ân Ân ở phía sau cách nước trà bay không xa không gần, nhưng vẫn có một ít trà vẩy lên cánh tay Cố Ân Ân, Nước trà nóng bỏng làm cô khẽ hô một tiếng, Cố Lan San vội vàng ngừng bước chân, quay đầu, thấy Cố Ân Ân bị nước trà văng tung tóe trên cánh tay nóng đến mức có vết phồng.
Ánh mắt Cố Lan San sắc bén nhìn về phía nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vâng dạ mà nói:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là vị này, đẩy tôi xuống. . . . . ."
Lúc này Cố Lan San mới quay đầu, đi xem Tô Kiều Kiều, khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Kiều Kiều, cô liền lập tức nhận ra cô ta, cũng nhất thời hiểu tới đây, vừa rồi tuyệt đối là Tô Kiều Kiều cố ý làm, cô ta có thù gì hận có thể hướng về phía Cố Lan Lan San cô, cô ta lại dám làm thương tổn Cố Ân Ân.
Lập tức Cố Lan San bỏ Cố Ân Ân, đi giày cao gót, thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Kiều Kiều, đi tới trước mặt cô ta:
"Xin lỗi chị tôi!"
Tô Kiều Kiều cũng không thèm nhìn Cố Lan San, trực tiếp đem lời của cô thành gió bên tai, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, nói với mấy người ngồi cùng bàn:
"Tối nay tôi còn có một bữa tiệc đâu rồi, nếu như mọi người có thời gian, có thể cùng đi."
Từ trước đến giờ, cô vốn là đại gia khuê tú, chưa bao giờ xấu hổ như thế này trước mặt nhiều người như vậy. Hiện tại Tô Kiều Kiều nói lời này đặc biệt bén nhọn không chút lưu tình, mặt Cố Ân Ân lập tức đỏ lên, cô không đành lòng thấy nhiều người như vậy vây quanh xem giống như là xem một con ngốc, cô liền ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa, nhanh chóng tiến lên, cầm lấy cái túi trong tay Cố Lan San, đưa tới trước mặt Tô Kiều Kiều:
"Cô gái này, vừa rồi là tôi không đúng, thật xin lỗi."
Tô Kiều Kiều vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, đứng ở nơi đó, cười như không cười nhìn cái túi Cố Ân Ân đưa tới trước mặt mình, vẫn chậm chạp không chịu nhận như cũ, còn không nóng không lạnh buông một câu:
"Sử dụng chút tiểu xảo, nói ra một câu nói. Nếu nói xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì! Cho nên, cô gái này, cô cảm thấy nói xin lỗi có thể giải quyết chuyện này sao?"
Cố Lan San vốn là cảm thấy thái độ của người này ngạo mạn không ai bì nổi, chính cô nói xin lỗi mấy lần, người trước mặt này không nhận, cô có thể nhịn, nhưng là bây giờ, đến Cố Ân Ân nói xin lỗi, người trước mặt này lại vẫn một bộ chết sống không chịu lĩnh tình, cô có chút không có thể nhịn. Đợi ước chừng nửa phút, Cố Lan San đã nhịn đến cực hạn, vươn tay, hung hăng giành lại túi xách từ trong tay Tô Kiều Kiều, sau đó đứng thẳng người, "Pằng" một tiếng, lập tức đem túi kia ném vào trên bàn, khí thế mười phần nói:
"Có nói xin lỗi hay không là chuyện của chúng tôi, tha thứ hay không là chuyện của cô. Nếu cô phải cảm thấy cảnh sát thật có thể giải quyết loại chuyện như vậy, ngay bây giờ cô báo cảnh sát ngay đi. Thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!"
Cố Lan San nói xong, liền kéo Cố Ân Ân, định bỏ đi, hướng về phía toilet.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều Kiều giận đến nghiến răng, cô ta thật vất vả mới gặp Cố Lan San một lần, tuyệt đối không thể nào cứ như vậy thả cô đi. Tô Kiều Kiều đang suy nghĩ làm sao đây, liền vừa vặn thấy có nhân viên phục vụ bưng một ly trà nóng, từ một bên đi tới, Tô Kiều Kiều đảo con ngươi, sau đó lặng yên không tiếng động đưa chân ra, nhân viên phục vụ vấp một cái, ly trà trong tay người phục vụ theo quán tính văng ra ngoài. Bởi vì Cố Lan San lôi kéo Cố Ân Ân đi, bước đi có chút nhanh, Cố Ân Ân ở phía sau cách nước trà bay không xa không gần, nhưng vẫn có một ít trà vẩy lên cánh tay Cố Ân Ân, Nước trà nóng bỏng làm cô khẽ hô một tiếng, Cố Lan San vội vàng ngừng bước chân, quay đầu, thấy Cố Ân Ân bị nước trà văng tung tóe trên cánh tay nóng đến mức có vết phồng.
Ánh mắt Cố Lan San sắc bén nhìn về phía nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vâng dạ mà nói:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là vị này, đẩy tôi xuống. . . . . ."
Lúc này Cố Lan San mới quay đầu, đi xem Tô Kiều Kiều, khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Kiều Kiều, cô liền lập tức nhận ra cô ta, cũng nhất thời hiểu tới đây, vừa rồi tuyệt đối là Tô Kiều Kiều cố ý làm, cô ta có thù gì hận có thể hướng về phía Cố Lan Lan San cô, cô ta lại dám làm thương tổn Cố Ân Ân.
Lập tức Cố Lan San bỏ Cố Ân Ân, đi giày cao gót, thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Kiều Kiều, đi tới trước mặt cô ta:
"Xin lỗi chị tôi!"
Tô Kiều Kiều cũng không thèm nhìn Cố Lan San, trực tiếp đem lời của cô thành gió bên tai, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, nói với mấy người ngồi cùng bàn:
"Tối nay tôi còn có một bữa tiệc đâu rồi, nếu như mọi người có thời gian, có thể cùng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro