Đêm khuya mua nước tương (6)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Cái gì mà bạn gái ngang ngược, cũng chẳng qua là mọi người tưởng tượng ra gạt người chơi đùa mà thôi, đàn ông mà, từ đầu đến cuối, vẫn đều thích phụ nữ dịu dàng như nước.
"Các người không biết đâu. . . . . . Thật ra thì lão bà anh Thịnh là một con cọp cái." Khóe môi Tô Kiều Kiều cong cong, lại nói: "Mỗi lần tôi nghĩ đến, anh Thịnh về nhà phải đối mặt một con cọp cái như vậy, tôi liền cảm thấy rất vô cùng thú vị, anh Thịnh là một người sĩ diện như thế, làm sao có thể chịu đựng được, cũng khó trách luôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cho nên, tôi khẳng định, anh Thịnh nhất định sẽ ly hôn với lão bà anh ấy. . . . . . Hơn nữa mọi người suy nghĩ một chút xem, một con cọp cái, một người đàn ông làm sao có thể có nửa điểm tính dục với cô ta, hơn nữa tôi cảm thấy một người phụ nữ có thể làm cho mặt Thịnh Thế vết thương chồng chất, khẳng định bộ dạng rất mập, rất cường tráng, ít nhất cũng khoản 200 cân thôi. . . . . . Phụt. . . . . ."
Tô Kiều Kiều càng nói, càng vui vẻ, pha trò nói đến tự mình cười ra tiếng.
Hàn Thành Trì mới vừa đi ra cửa phòng an ninh, nghe hết lời nói này không sót một chữ, vốn anh rất không dễ dàng làm cho tâm tình mình bình tĩnh lại, nhưng một lần nữa cơn tức giận lại bùng phát lên, anh đi hai bước, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người, đạp từng bước mạnh mẽ trở về bên trong phòng, dứt khoát đi tới trước mặt của Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều đang cười vui vẻ, còn định tiếp tục nói chuyện, liền nhìn thấy Hàn Thành Trì đứng ở trước mặt của mình, trên khuôn mặt anh tuấn, mang theo tức giận từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, không nhịn được lên tiếng cười nhạo: "Không phải là tôi khinh thường cô, tôi đã thấy người tự đánh giá mình quá cao, nhưng chưa từng thấy người không tự lượng sức mình như vậy!"
Tô Kiều Kiều cho rằng Hàn Thành Trì có bệnh, rõ ràng vừa rồi đã đi rồi, bây giờ lại quay trở lại, trả lại cho cô ta một câu nói chẳng hiểu ra sao, liền không nhịn được mở miệng nói, "Cái anh này, anh có bệnh à!"
Hàn Thành Trì cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: "Thái tử gia nhà họ Thịnh muốn kết hôn với cô? Cô gặp qua lão bà Thái tử gia nhà họ Thịnh rồi à?"
Tô Kiều Kiều đơ mặt, không lên tiếng.
Hàn Thành Trì cũng không lên tiếng, nhưng đôi mắt cứ nhìn thẳng vào Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều hơi hất cằm, bộ dạng rất cao ngạo, mắt cũng không nhìn Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều, qua không tới một phút đồng hồ, Tô Kiều Kiều cũng có chút đứng ngồi không yên rồi, cô ta chớp chớp hàng mi cong, quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Thành Trì, "Rốt cuộc anh muốn như thế nào. . . . . ."
Lời nói của Tô Kiều Kiều vẫn chưa nói xong, Hàn Thành Trì đã lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta, "Nhìn đức hạnh này của cô thì biết cô chưa từng nhìn thấy lão bà thái tử gia nhà họ Thịnh người ta!"
Hàn Thành Trì đưa tay nắm lấy cái cằm nhọn của Tô Kiều Kiều, dùng sức một chút: "Chỉ cái tư sắc này của cô, thì ngay cả một ngón chân của lão bà thái tử gia nhà họ Thịnh cũng không sánh nổi rồi!"
Hàn Thành Trì nói xong, liền hung hăng bỏ cằm của Tô Kiều Kiều ra, hơi đứng thẳng dậy, rút một tờ khăn giấy, lau lau cái tay vừa mới bóp cằm của Tô Kiều Kiều, ở trước mặt cô ta ném khăn giấy lên trên bàn bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Tô Kiều Kiều nói: "Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là tiện nhân chân chính!"
Nói xong, Hàn Thành Trì trào phúng liếc Tô Kiều Kiều một cái, xoay người đi ra khỏi phòng an ninh, lúc đóng cửa lại còn phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc
"Các người không biết đâu. . . . . . Thật ra thì lão bà anh Thịnh là một con cọp cái." Khóe môi Tô Kiều Kiều cong cong, lại nói: "Mỗi lần tôi nghĩ đến, anh Thịnh về nhà phải đối mặt một con cọp cái như vậy, tôi liền cảm thấy rất vô cùng thú vị, anh Thịnh là một người sĩ diện như thế, làm sao có thể chịu đựng được, cũng khó trách luôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cho nên, tôi khẳng định, anh Thịnh nhất định sẽ ly hôn với lão bà anh ấy. . . . . . Hơn nữa mọi người suy nghĩ một chút xem, một con cọp cái, một người đàn ông làm sao có thể có nửa điểm tính dục với cô ta, hơn nữa tôi cảm thấy một người phụ nữ có thể làm cho mặt Thịnh Thế vết thương chồng chất, khẳng định bộ dạng rất mập, rất cường tráng, ít nhất cũng khoản 200 cân thôi. . . . . . Phụt. . . . . ."
Tô Kiều Kiều càng nói, càng vui vẻ, pha trò nói đến tự mình cười ra tiếng.
Hàn Thành Trì mới vừa đi ra cửa phòng an ninh, nghe hết lời nói này không sót một chữ, vốn anh rất không dễ dàng làm cho tâm tình mình bình tĩnh lại, nhưng một lần nữa cơn tức giận lại bùng phát lên, anh đi hai bước, đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người, đạp từng bước mạnh mẽ trở về bên trong phòng, dứt khoát đi tới trước mặt của Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều đang cười vui vẻ, còn định tiếp tục nói chuyện, liền nhìn thấy Hàn Thành Trì đứng ở trước mặt của mình, trên khuôn mặt anh tuấn, mang theo tức giận từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, không nhịn được lên tiếng cười nhạo: "Không phải là tôi khinh thường cô, tôi đã thấy người tự đánh giá mình quá cao, nhưng chưa từng thấy người không tự lượng sức mình như vậy!"
Tô Kiều Kiều cho rằng Hàn Thành Trì có bệnh, rõ ràng vừa rồi đã đi rồi, bây giờ lại quay trở lại, trả lại cho cô ta một câu nói chẳng hiểu ra sao, liền không nhịn được mở miệng nói, "Cái anh này, anh có bệnh à!"
Hàn Thành Trì cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại: "Thái tử gia nhà họ Thịnh muốn kết hôn với cô? Cô gặp qua lão bà Thái tử gia nhà họ Thịnh rồi à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều Kiều đơ mặt, không lên tiếng.
Hàn Thành Trì cũng không lên tiếng, nhưng đôi mắt cứ nhìn thẳng vào Tô Kiều Kiều, Tô Kiều Kiều hơi hất cằm, bộ dạng rất cao ngạo, mắt cũng không nhìn Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Kiều Kiều, qua không tới một phút đồng hồ, Tô Kiều Kiều cũng có chút đứng ngồi không yên rồi, cô ta chớp chớp hàng mi cong, quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Thành Trì, "Rốt cuộc anh muốn như thế nào. . . . . ."
Lời nói của Tô Kiều Kiều vẫn chưa nói xong, Hàn Thành Trì đã lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta, "Nhìn đức hạnh này của cô thì biết cô chưa từng nhìn thấy lão bà thái tử gia nhà họ Thịnh người ta!"
Hàn Thành Trì đưa tay nắm lấy cái cằm nhọn của Tô Kiều Kiều, dùng sức một chút: "Chỉ cái tư sắc này của cô, thì ngay cả một ngón chân của lão bà thái tử gia nhà họ Thịnh cũng không sánh nổi rồi!"
Hàn Thành Trì nói xong, liền hung hăng bỏ cằm của Tô Kiều Kiều ra, hơi đứng thẳng dậy, rút một tờ khăn giấy, lau lau cái tay vừa mới bóp cằm của Tô Kiều Kiều, ở trước mặt cô ta ném khăn giấy lên trên bàn bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống Tô Kiều Kiều nói: "Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là tiện nhân chân chính!"
Nói xong, Hàn Thành Trì trào phúng liếc Tô Kiều Kiều một cái, xoay người đi ra khỏi phòng an ninh, lúc đóng cửa lại còn phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro