Đoạt Hôn 101 Lần

Em và anh không nợ nhau! (3)

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 20:39:27

Thể lực cô vẫn luôn không được tốt, vừa kết thúc đã giống như một con mèo nhỏ xụi lơ, ngã xuống trước ngực anh, anh nằm ngang trên giường, cảm thụ trọng lượng của cô, lại phát hiện mới vừa rồi mình vẫn chưa được thoả thích, bây giờ lại hiện lên khát vọng dày đặc.

Tay chân của anh càng lúc ngày không thành thật, hai ba lần trêu chọc, khiến cho cô lại ướt át mềm nhũn, anh từng chút từng chút đem mình xâm nhập vào trong cơ thể cô, sau đó chậm rãi chà xát, chà xát vào nơi riêng tư đó, đang ôm cô đột nhiên anh lật người một cái, sau đó anh ở phía trên hung hăng chiếm đoạt cô.

Thời gian lần này so với lần trước lâu hơn rất nhiều, cuồi cùng làm cô bắt đầu phải khóc lóc xin anh ngừng lại.

Cô không biết, bộ dáng của cô càng như vậy, thì anh càng kích động, anh hận không thể đem cô ra nghiền nát, nhào nặn vào trong xương máu của mình, anh càng muốn, sức lực lại càng lớn, tốc độ càng nhanh hơn, cô cầm lấy cánh tay của anh với sức lực rất lớn, toàn thân liên tiếp rung động, anh gầm nhẹ một tiếng, cả thân đều mềm nhũn ra, cô nằm trong cánh tay của anh cũng mềm nhũn rũ xuống giường.

Cô nhắm mắt lại nằm ở dưới thân anh, không còn hơi sức hô hấp, anh đem đầu mình để vào cổ của cô, tiếng thở dốc nặng nề, đợi đến khi hô hấp của anh dần dần bình ổn, anh mới nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, sau đó mới chậm rãi tìm tay cô cầm.

Lúc này cô mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía mắt của anh, trên mặt của cô vì vừa rồi mới hoan ái nên vẫn còn hồng hồng, ánh sáng trong mắt cũng mang theo mầu sắc mị hoặc, cực kì mê người, anh không nhịn được hướng về phía cô nhếch môi một cái, rồi cúi đầu, hôn hít cái trán cô một chút.

Lông mi của cô chớp nhẹ nhàng, từ từ nhắm lại.

Môi của anh dừng lại ở mi tâm của cô thật lâu, mới khẽ di chuyển, anh mới tính lật người cô lên trên, lại bị cô giơ tay lên, ôm cổ của anh.

Thịnh Thế nâng mí mắt, nhìn về phía Cố Lan San.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong mắt Cố Lan San lộ ra một vẻ thẹn thùng, tròng mắt cô linh hoạt xoay vòng tới vòng lui, từ đầu đến cuối đều không dừng ở trên gương mặt Thịnh Thế, môi của cô di chuyển thật lâu, mới mắc cỡ ngại ngùng nói: “Nhị Thập, thật ra thì hiện tại em không còn thích Hàn Thành Trì nữa rồi.”

Thịnh Thế dồn sức một trận, trong mắt thoáng một tầng cảm xúc khó tin, sau đó giơ tay lên, nghiêm túc chạm vào mặt cô, đôi mắt đen nhánh thâm thuý nhìn chằm chằm vào mắt của cô.

Ánh mắt của anh rất đẹp, bên trong có hoà lẫn không thể tin, vui mừng, còn có một chút như kích động vậy.

Cả người anh giống như bị mất hồn, ước chừng hơn nửa buổi, anh mới mở trừng hai mắt, sau đó cảm giác trong lồng ngực mình đều từ từ vui sướng, đập nhanh cấp tốc, giống như tuỳ thời có thể tuôn ra tiếng động ầm ĩ.

Thật sự là anh vui mừng đến mức rất muốn cười to thành tiếng, nhưng anh biết, buông tha một người mình đã từng yêu là chuyện khổ sở cỡ nào.

Cô không biết, cô nói một câu dễ như trở bàn tay mà có thể khiến tất cả kiên trì và bất an của anh dập tắt.

Anh cảm thấy người phụ nữ này ở trong thế giới của anh, làm sao lại đáng hận như vậy, lại có thể làm cho anh yêu sâu sắc đến thế?

Anh hết sức duy trì bình tĩnh của mình, từ từ giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt của cô, tay anh rõ ràng là đang khắc chế để không run rẩy.

Anh nhìn ánh mắt của cô, từ từ nuốt nước miếng một cái, mới mở miệng, trong giọng nói rõ ràng là kích động: “Nhưng, anh bây giờ vẫn còn yêu Cố Lan San nha!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Hôn 101 Lần

Số ký tự: 0