Không nên trêu chọc Cố Lan San 3
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Anh vốn cho rằng chính mình sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế, nhưng mà
ai biết, thời gian từng chút qua đi, anh mới phát hiện, chỉ lúc nào cô
thiếu tiền mới xuất hiện, anh dần dần mất đi cảm giác hạnh phúc lúc ban
đầu. Anh chỉ cảm thấy được chính mình ngày càng đáng thương, nếu không
phải trong tay anh có chút tiền bạc, anh đối với Cố Lan San mà nói, cũng không tính là cái gì đi!
Có một số việc anh không thể không thừa nhận, trong hôn nhân của anh và cô, cô vĩnh viễn so với anh thoải mái hơn.
Nội tâm Thịnh Thế bị cái loại ý nghĩ xấu xa này kích thích, anh liếc xéo Cố Lan San, cười âm trầm, nói ra lời nói đặc biệt tổn thương cô: " Cố Lan San, cô giả bộ cái gì? Thực ra cô tìm tôi, không phải là muốn cùng tôi ngủ sao? Cô nói khéo léo như vậy để làm gì? Về nhà... Ha ha... Nói dễ nghe như vậy..."
Lúc Thịnh Thế cười "Ha ha", giọng điệu đặc biệt trào phúng.
Cố Lan San cũng không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, cô cảm thấy cảm giác được bên trong mang theo chút cô đơn.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng, Thịnh Thế lại đột nhiên dùng lực rất lớn giẫm lên chân ga, xe rất nhanh liền vọt ra ngoài.
Thật ra anh không phải là người có tính tình không tốt, mặc dù trước đây anh là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng dù sao cũng có xuất thân vô cùng tốt, tố chất gia giáo là hạng nhất.
Phải biết rằng, những người càng có bối cảnh tốt, càng là xứng với danh quý tộc, tao nhã, lễ phép, cao quý, thanh lịch.
Chỉ lúc đối mặt với Cố Lan San, anh giống như là biến thành bộ dạng một người khác, những cái tố chất gia giáo gia giáo này tất cả đều không thấy nữa, tính tình lại rất nóng nảy.
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, cô thật ra cũng không biết mình rốt cuộc trêu chọc anh ở chỗ nào. Từ lúc cô lên xe, tổng cộng đã nói hai câu, một câu "Tôi biết", một câu "Thịnh thế, anh đêm nay về nhà không?", bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng mà tại sao anh cứ kỳ quái châm chọc chính mình!
Xe khởi động không bao lâu, đã bị Thịnh Thế một cái dừng ngay lại.
"Xuống xe!" Thịnh Thế giọng nói hung dữ nói ra hai chữ.
Cố Lan San nhìn về phía ngoài cửa sổ, là trước cửa quán rượu Shangri-La, Cố Lan San nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại Thịnh Thế: "Không trở về nhà sao?"
Thịnh Thế cảm giác hai chữ "Về nhà" này, cực kỳ châm chọc, giọng nói càng thêm âm trầm cay nghiệt: "Không phải chỉ là ngủ một giấc sao? Cũng không nhất định phải về nhà ngủ!"
Thịnh Thế nói lời này xong, liền đẩy mở cửa xe, xuống xe hướng thẳng về phía trong khách sạn tiến vào.
Cố Lan San mấp máy môi, cũng cởi dây an toàn, đi vào theo.
Thịnh Thế thường xuyên ở nơi này, phòng trên cùng quanh năm đều giữ lại cho anh dùng, sau khi đi vào, nhân viên tiếp đãi đều đã biết anh, nhìn thấy một cái, đều quy củ hướng anh hô một tiếng: " Thịnh tiên sinh."
Thịnh Thế cũng không để ý những người đó, chỉ một mực hướng về chỗ thang máy đi đến.
Cố Lan San đi theo Thịnh Thế vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian rất nhỏ, Thịnh Thế đứng ở chính giữa thang máy, Cố Lan San mới vừa vào lại đứng ở một góc một góc thang máy.
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn vào gương trong thang máy, đúng lúc nhìn thấy Cố Lan San quay mặt đẹp đẽ, anh ngơ ngẩn nhìn chăm chú một lúc.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Thế liền sải bước đi ra ngoài, Cố Lan San vội vàng theo sau.
Thịnh Thế quét thẻ, mở cửa, cũng không để ý Cố Lan San, sau khi đi vào, liền cởi áo khoác, trực tiếp vào phòng tắm phòng tắm.
Có một số việc anh không thể không thừa nhận, trong hôn nhân của anh và cô, cô vĩnh viễn so với anh thoải mái hơn.
Nội tâm Thịnh Thế bị cái loại ý nghĩ xấu xa này kích thích, anh liếc xéo Cố Lan San, cười âm trầm, nói ra lời nói đặc biệt tổn thương cô: " Cố Lan San, cô giả bộ cái gì? Thực ra cô tìm tôi, không phải là muốn cùng tôi ngủ sao? Cô nói khéo léo như vậy để làm gì? Về nhà... Ha ha... Nói dễ nghe như vậy..."
Lúc Thịnh Thế cười "Ha ha", giọng điệu đặc biệt trào phúng.
Cố Lan San cũng không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, cô cảm thấy cảm giác được bên trong mang theo chút cô đơn.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng, Thịnh Thế lại đột nhiên dùng lực rất lớn giẫm lên chân ga, xe rất nhanh liền vọt ra ngoài.
Thật ra anh không phải là người có tính tình không tốt, mặc dù trước đây anh là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng dù sao cũng có xuất thân vô cùng tốt, tố chất gia giáo là hạng nhất.
Phải biết rằng, những người càng có bối cảnh tốt, càng là xứng với danh quý tộc, tao nhã, lễ phép, cao quý, thanh lịch.
Chỉ lúc đối mặt với Cố Lan San, anh giống như là biến thành bộ dạng một người khác, những cái tố chất gia giáo gia giáo này tất cả đều không thấy nữa, tính tình lại rất nóng nảy.
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng, cô thật ra cũng không biết mình rốt cuộc trêu chọc anh ở chỗ nào. Từ lúc cô lên xe, tổng cộng đã nói hai câu, một câu "Tôi biết", một câu "Thịnh thế, anh đêm nay về nhà không?", bình thường tới không thể bình thường hơn, nhưng mà tại sao anh cứ kỳ quái châm chọc chính mình!
Xe khởi động không bao lâu, đã bị Thịnh Thế một cái dừng ngay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xuống xe!" Thịnh Thế giọng nói hung dữ nói ra hai chữ.
Cố Lan San nhìn về phía ngoài cửa sổ, là trước cửa quán rượu Shangri-La, Cố Lan San nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại Thịnh Thế: "Không trở về nhà sao?"
Thịnh Thế cảm giác hai chữ "Về nhà" này, cực kỳ châm chọc, giọng nói càng thêm âm trầm cay nghiệt: "Không phải chỉ là ngủ một giấc sao? Cũng không nhất định phải về nhà ngủ!"
Thịnh Thế nói lời này xong, liền đẩy mở cửa xe, xuống xe hướng thẳng về phía trong khách sạn tiến vào.
Cố Lan San mấp máy môi, cũng cởi dây an toàn, đi vào theo.
Thịnh Thế thường xuyên ở nơi này, phòng trên cùng quanh năm đều giữ lại cho anh dùng, sau khi đi vào, nhân viên tiếp đãi đều đã biết anh, nhìn thấy một cái, đều quy củ hướng anh hô một tiếng: " Thịnh tiên sinh."
Thịnh Thế cũng không để ý những người đó, chỉ một mực hướng về chỗ thang máy đi đến.
Cố Lan San đi theo Thịnh Thế vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không gian rất nhỏ, Thịnh Thế đứng ở chính giữa thang máy, Cố Lan San mới vừa vào lại đứng ở một góc một góc thang máy.
Thịnh Thế nghiêng đầu, nhìn vào gương trong thang máy, đúng lúc nhìn thấy Cố Lan San quay mặt đẹp đẽ, anh ngơ ngẩn nhìn chăm chú một lúc.
Cửa thang máy vừa mở ra, Thịnh Thế liền sải bước đi ra ngoài, Cố Lan San vội vàng theo sau.
Thịnh Thế quét thẻ, mở cửa, cũng không để ý Cố Lan San, sau khi đi vào, liền cởi áo khoác, trực tiếp vào phòng tắm phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro