Một lòng thuộc về một người (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
"Tâm ý này, tôi không thấy được nha!" Thịnh Thế vừa nói nói phân nửa, liền bị mẹ Thịnh hung hăng trừng mắt, quay đầu, cười híp mắt hướng về
phía Vương Giai Di nói: "Chỉ kà chút chuyện, cô Vương, mau mau ngồi
xuống, San San nhà chúng tôi cũng không uống rượu, cho nên, tâm ý có là
được, mọi người mau ăn cơm."
Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, ngược lại không nói gì nữa.
Mẹ Thịnh cũng đã mở lời nói, mọi người lại nhìn Thịnh Thế không hề nữa nói gì, lúc này mới động chiếc đũa, ăn cơm.
Phụ nữ Thịnh gia đều rất biết nói lảng sang chuyện khác, điều chỉnh không khí, không quá một phút, tất cả mọi người trò chuyện sang đề tài khác khác. Bà Cố cũng là cao thủ trong ngoài bất nhất, rất nhanh nhận lời, mọi người vừa nói vừa cười vui vẻ.
Vương Giai Di chỉ là cúi đầu, cũng không thèm nhìn bất cứ kẻ nào, chỉ là lặng lẽ ăn cơm, đáy lòng cũng là phẫn hận che phủ khắp nơi.
Bác tịch thu hình của cô ta, rồi xé bỏ, cô ta không có chứng cớ. Từ lời của bác, cô ta cũng nghe được, bác đang tính toán vì con gái Ân Ân. Từ đầu, sau khi bác giúp đỡ cô ta thiết kế Thịnh Thế thất bại,mặc dù bác đối với cô ta không khác trước kia là mấy nhưng lúc nào cô ta cũng có thể cảm thấy bác đối xử cũng không thật tốt với cô ta. Hiện tại bác khẩu khẩu thanh thanh nói cô buông tha Thịnh Thế, bác sẽ giới thiệu cho cô những người đàn ông khác. Nhưng cô ta đã từng thấy rất nhiều người, cũng lui tới với rất nhiều người, lại phát hiện cũng không sánh nổi Thịnh Thế, so không tới Hàn Thành Trì.
Vương Giai Di không hiểu, rốt cuộc nơi nào cô ta không bằng Cố Lan San. Cô ta là thiên kim đại tiểu thư chính cống, cô chỉ là một đứa nhỏ không ai cần được mua về. Tại sao cô làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió hơn cô ta?
Chẳng lẽ tâm thượng đế thật sự là không công bằng sao?
Cô ta lại cố tình cũng không tin cái này!
Ngồi bên cạnh Vương Giai Di là Cố Ân Ân, cũng cúi thấp đầu, nhìn cái mâm trước mặt. Vào giờ phút này, cô mới từ từ thoát khỏi những cảm xúc rung động khi vừa rồi vô ý nghe lén được cuộc đối thoại kia, nhưng dù vậy, đáy lòng cô vẫn không cách nào thăng bằng lại được.
Cô không biết nên hình dung cảm giác nơi đáy lòng mình lúc này là gì, hình như các loại cảm xúc đều có, vừa hình như cảm xúc gì cũng không có.
"Ân Ân, em làm sao vậy?"
Hàn Thành Trì ngồi bên cạnh Cố Ân Ân, nhìn thấy Cố Ân Ân chỉ nhìn chằm chằm chén cơm ngẩn người, đôi đũa trong tay từ đầu đến cuối không có động một cái.
Cố Ân Ân nghe được tiếng Hàn Thành Trì, lúc này mới hồi hồn, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn thành trì buông đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ cái ót Cố Ân Ân, hơi cúi đầu, cụng trán với Cố Ân Ân , rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một cái:
"Anh còn tưởng rằng sáng sớm hôm nay đi bờ biển chơi, em cảm lạnh sốt lên. Vẫn còn may là không phải, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Em muốn ăn cái gì, kêu người giúp việc lại làm cho em ăn."
Giọng nói của Hàn Thành Trì vẫn ôn nhu thể thiếp trước sau như một, Cố Ân Ân mở trừng hai mắt, hồi hồn, thấy đáy mắt nam tử, bao quanh quan tâm cùng lo lắng dày đặc.
Đáy lòng Cố Ân Ân lập tức hiện lên một hồi ấm áp, cảm giác hình như mình có chút quá nhạy cảm, liền mặt mày như thường cười cười với Hàn Thành Trì, nói:
"Không có gì, em chỉ là đang suy nghĩ xế chiều đi nơi nào chơi."
Hàn Thành Trì nghe được lời này, hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt lập tức hóa thành cưng chìu mà nở nụ cười, giơ tay lên, vuốt vuốt tóc dài của Cố Ân Ân, ấn mặt cô xuống đối diện chén cơm, nói:
"Trong khi ăn cơm, không cho suy nghĩ lung tung, ăn xong rồi lại suy nghĩ cũng không muộn!"
Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, ngược lại không nói gì nữa.
Mẹ Thịnh cũng đã mở lời nói, mọi người lại nhìn Thịnh Thế không hề nữa nói gì, lúc này mới động chiếc đũa, ăn cơm.
Phụ nữ Thịnh gia đều rất biết nói lảng sang chuyện khác, điều chỉnh không khí, không quá một phút, tất cả mọi người trò chuyện sang đề tài khác khác. Bà Cố cũng là cao thủ trong ngoài bất nhất, rất nhanh nhận lời, mọi người vừa nói vừa cười vui vẻ.
Vương Giai Di chỉ là cúi đầu, cũng không thèm nhìn bất cứ kẻ nào, chỉ là lặng lẽ ăn cơm, đáy lòng cũng là phẫn hận che phủ khắp nơi.
Bác tịch thu hình của cô ta, rồi xé bỏ, cô ta không có chứng cớ. Từ lời của bác, cô ta cũng nghe được, bác đang tính toán vì con gái Ân Ân. Từ đầu, sau khi bác giúp đỡ cô ta thiết kế Thịnh Thế thất bại,mặc dù bác đối với cô ta không khác trước kia là mấy nhưng lúc nào cô ta cũng có thể cảm thấy bác đối xử cũng không thật tốt với cô ta. Hiện tại bác khẩu khẩu thanh thanh nói cô buông tha Thịnh Thế, bác sẽ giới thiệu cho cô những người đàn ông khác. Nhưng cô ta đã từng thấy rất nhiều người, cũng lui tới với rất nhiều người, lại phát hiện cũng không sánh nổi Thịnh Thế, so không tới Hàn Thành Trì.
Vương Giai Di không hiểu, rốt cuộc nơi nào cô ta không bằng Cố Lan San. Cô ta là thiên kim đại tiểu thư chính cống, cô chỉ là một đứa nhỏ không ai cần được mua về. Tại sao cô làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió hơn cô ta?
Chẳng lẽ tâm thượng đế thật sự là không công bằng sao?
Cô ta lại cố tình cũng không tin cái này!
Ngồi bên cạnh Vương Giai Di là Cố Ân Ân, cũng cúi thấp đầu, nhìn cái mâm trước mặt. Vào giờ phút này, cô mới từ từ thoát khỏi những cảm xúc rung động khi vừa rồi vô ý nghe lén được cuộc đối thoại kia, nhưng dù vậy, đáy lòng cô vẫn không cách nào thăng bằng lại được.
Cô không biết nên hình dung cảm giác nơi đáy lòng mình lúc này là gì, hình như các loại cảm xúc đều có, vừa hình như cảm xúc gì cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ân Ân, em làm sao vậy?"
Hàn Thành Trì ngồi bên cạnh Cố Ân Ân, nhìn thấy Cố Ân Ân chỉ nhìn chằm chằm chén cơm ngẩn người, đôi đũa trong tay từ đầu đến cuối không có động một cái.
Cố Ân Ân nghe được tiếng Hàn Thành Trì, lúc này mới hồi hồn, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn thành trì buông đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ cái ót Cố Ân Ân, hơi cúi đầu, cụng trán với Cố Ân Ân , rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một cái:
"Anh còn tưởng rằng sáng sớm hôm nay đi bờ biển chơi, em cảm lạnh sốt lên. Vẫn còn may là không phải, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Em muốn ăn cái gì, kêu người giúp việc lại làm cho em ăn."
Giọng nói của Hàn Thành Trì vẫn ôn nhu thể thiếp trước sau như một, Cố Ân Ân mở trừng hai mắt, hồi hồn, thấy đáy mắt nam tử, bao quanh quan tâm cùng lo lắng dày đặc.
Đáy lòng Cố Ân Ân lập tức hiện lên một hồi ấm áp, cảm giác hình như mình có chút quá nhạy cảm, liền mặt mày như thường cười cười với Hàn Thành Trì, nói:
"Không có gì, em chỉ là đang suy nghĩ xế chiều đi nơi nào chơi."
Hàn Thành Trì nghe được lời này, hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt lập tức hóa thành cưng chìu mà nở nụ cười, giơ tay lên, vuốt vuốt tóc dài của Cố Ân Ân, ấn mặt cô xuống đối diện chén cơm, nói:
"Trong khi ăn cơm, không cho suy nghĩ lung tung, ăn xong rồi lại suy nghĩ cũng không muộn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro