Một tình yêu, hai bên sầu (6)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Vẻ mặt Cố Lan San hơi lúng túng cúi thấp xuống.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm tay đỏ ửng của Cố Lan San, nhìn hồi lâu mới lặng lẽ hạ mí mắt đi vào trong nhà.
Mãi cho đến lúc Thịnh Thế vào nhà Cố Lan San mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm tình mình rất vất vả ổn định lại, lại sa sút, cô cúi đầu mặc dù giặt quần áo nhưng tinh thần trôi lơ lửng.
Bà Hàn vào nhà không bao lâu liền đi ra.
Bà Hàn biết Thịnh Thế và Cố Lan San ly hôn, lặng lẽ quan sát Cố Lan San một lát, nhưng vẫn không vạch trần những chuyện không hay kia, chỉ im lặng cùng Cố Lan San nhanh chóng giặt và phơi xong quần áo.
Trong tứ hợp viện, chỉ có phòng người ở nên chỗ nấu cơm phải bố trí dưới mái hiên của phòng, bà Hàn kêu Cố Lan San vào nhà, Cố Lan San nói tay mình lạnh muốn tới trước lò than, cô vươn tay để sát vào lò hơ ấm tay mình.
Bà Hàn vào phòng, tuy Cố Lan San ngồi chồm hổm ngoải cửa vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Bà Hàn rất nhiệt tình mời mọi người ở lại ăn cơm tối, có thể chẳng từ chối lòng nhiệt tình nên mọi người đều đồng ý ở lại. Sau đó mấy người đàn ông liền bắt đầu nói về đề tài công việc, bà Hàn rót nước cho mọi người, nói: “Các cậu ở đây từ từ nói chuyện, tôi và Lan San đi mua ít thức ăn.”
Lực chú ý của Hàn Thành Trì và Lưu Quý Niên cùng Hạ Phồn Hoa đều đặt trên bản kế hoạch của anh ta, chỉ có Thịnh Thế là không yên lòng ngồi bên cạnh, nghe mấy lời của bà Hàn anh liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà Hàn.
Bà Hàn nói xong lấy ví đi ra ngoài.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn quanh một vòng phát hiện rất đơn sơ, nhất là bây giờ chỗ này có bốn tên đàn ông lực lưỡng đang ngồi, nên có vẻ càng thêm chật chội.
Tầm mắt anh xuyên qua cửa sổ vừa vặn thấy Cố Lan San đứng dậy đưa lưng về phía anh, không biết đang nói gì với bà Hàn, bà Hàn liền kéo tay cô đi ra ngoài cửa.
Trong sân không còn bóng dáng Cố Lan San nhưng tầm mắt anh vẫn dán tại chỗ như cũ.
“Nhị Thập, cậu nêu ý kiến xem nào?”
Quý Lưu Niên ngẩng đầu gọi Thịnh Thế một tiếng, Thịnh Thế sực tỉnh liền quay đầu nhìn chằm chằm bản kế hoạch nghiêm túc nghe Hàn Thành Trì nói, nhưng tinh thần lại bay tới hình ảnh mới vừa rồi mình chứng kiến.
Trong mùa đông lạnh giá, Cố Lan San đứng bên cạnh giếng nước giặt quần áo.
……
Lúc Cố Lan San và bà Hàn ôm túi lớn túi nhỏ trở về, mấy người trong nhà vẫn đang nói chuyện ở trong phòng, bà Hàn mới vừa đẩy cửa vào Hàn Thành Trì liền quay đầu nói một câu: “Mẹ, không còn nước, mẹ đun ít nước trước đi.”
Bà Hàn đáp một tiếng, vừa tính xoay người đi ra ngoài, Cố Lan San sau lưng nói với theo: “Bác Hàn, để con đi đun nước cho.”
Cố Lan San nhanh chóng đặt túi lớn túi nhỏ xuống rồi cầm bình đun nước, giống như chạy trốn biến mất trong tầm mắt Thịnh Thế.
Lúc Cố Lan San đun nước đã nghĩ đợi lát nữa cầm túi xách chào tạm biệt bọn họ rồi về.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm tay đỏ ửng của Cố Lan San, nhìn hồi lâu mới lặng lẽ hạ mí mắt đi vào trong nhà.
Mãi cho đến lúc Thịnh Thế vào nhà Cố Lan San mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm tình mình rất vất vả ổn định lại, lại sa sút, cô cúi đầu mặc dù giặt quần áo nhưng tinh thần trôi lơ lửng.
Bà Hàn vào nhà không bao lâu liền đi ra.
Bà Hàn biết Thịnh Thế và Cố Lan San ly hôn, lặng lẽ quan sát Cố Lan San một lát, nhưng vẫn không vạch trần những chuyện không hay kia, chỉ im lặng cùng Cố Lan San nhanh chóng giặt và phơi xong quần áo.
Trong tứ hợp viện, chỉ có phòng người ở nên chỗ nấu cơm phải bố trí dưới mái hiên của phòng, bà Hàn kêu Cố Lan San vào nhà, Cố Lan San nói tay mình lạnh muốn tới trước lò than, cô vươn tay để sát vào lò hơ ấm tay mình.
Bà Hàn vào phòng, tuy Cố Lan San ngồi chồm hổm ngoải cửa vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Bà Hàn rất nhiệt tình mời mọi người ở lại ăn cơm tối, có thể chẳng từ chối lòng nhiệt tình nên mọi người đều đồng ý ở lại. Sau đó mấy người đàn ông liền bắt đầu nói về đề tài công việc, bà Hàn rót nước cho mọi người, nói: “Các cậu ở đây từ từ nói chuyện, tôi và Lan San đi mua ít thức ăn.”
Lực chú ý của Hàn Thành Trì và Lưu Quý Niên cùng Hạ Phồn Hoa đều đặt trên bản kế hoạch của anh ta, chỉ có Thịnh Thế là không yên lòng ngồi bên cạnh, nghe mấy lời của bà Hàn anh liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà Hàn.
Bà Hàn nói xong lấy ví đi ra ngoài.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn quanh một vòng phát hiện rất đơn sơ, nhất là bây giờ chỗ này có bốn tên đàn ông lực lưỡng đang ngồi, nên có vẻ càng thêm chật chội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm mắt anh xuyên qua cửa sổ vừa vặn thấy Cố Lan San đứng dậy đưa lưng về phía anh, không biết đang nói gì với bà Hàn, bà Hàn liền kéo tay cô đi ra ngoài cửa.
Trong sân không còn bóng dáng Cố Lan San nhưng tầm mắt anh vẫn dán tại chỗ như cũ.
“Nhị Thập, cậu nêu ý kiến xem nào?”
Quý Lưu Niên ngẩng đầu gọi Thịnh Thế một tiếng, Thịnh Thế sực tỉnh liền quay đầu nhìn chằm chằm bản kế hoạch nghiêm túc nghe Hàn Thành Trì nói, nhưng tinh thần lại bay tới hình ảnh mới vừa rồi mình chứng kiến.
Trong mùa đông lạnh giá, Cố Lan San đứng bên cạnh giếng nước giặt quần áo.
……
Lúc Cố Lan San và bà Hàn ôm túi lớn túi nhỏ trở về, mấy người trong nhà vẫn đang nói chuyện ở trong phòng, bà Hàn mới vừa đẩy cửa vào Hàn Thành Trì liền quay đầu nói một câu: “Mẹ, không còn nước, mẹ đun ít nước trước đi.”
Bà Hàn đáp một tiếng, vừa tính xoay người đi ra ngoài, Cố Lan San sau lưng nói với theo: “Bác Hàn, để con đi đun nước cho.”
Cố Lan San nhanh chóng đặt túi lớn túi nhỏ xuống rồi cầm bình đun nước, giống như chạy trốn biến mất trong tầm mắt Thịnh Thế.
Lúc Cố Lan San đun nước đã nghĩ đợi lát nữa cầm túi xách chào tạm biệt bọn họ rồi về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro