Người ngoài không hiểu được tình thâm (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Edit: Nhật Dương
Giống như người vẫn không gì không làm được, là vua làm mưa làm gió trên thương trường trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
. . .
. . .
Một lúc sau bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới giúp Cố Lan San cầm máu sau đó nhanh chóng mang ra xe cứu thương.
Lúc ở trên xe cứu thương đo huyết áp cho cô lại thấp đến đáng sợ.
Trên xe cứu thương, Thịnh Thế vẫn luôn ôm Cố Lan San vào trong ngực, anh không biết những bác sĩ vây quanh anh rốt cuộc là đang làm gì, vừa ghim kim vừa kiểm tra cho Cố Lan San, anh chỉ muốn biết Cố Lan San còn sống hay chết, anh ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, hỏi: "Cô ấy đã chết chưa?"
"Bước đầu khó nói." Bác sĩ gia đình có quen biết với Thịnh Thế mở miệng trả lời: "Phải đợi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, nếu như cô ấy không bị thương động mạch chủ, chỉ cắt đến tĩnh mạch mà mất máu quá nhiều thì có lẽ còn có hi vọng sống nhưng nếu cắt đến động mạch chủ. . . . . ."
Lúc Thịnh Thế nghe đến đó ánh mắt lập tức trở nên khủng hoảng, anh hiểu ý trong lời nói của bác sĩ nhưng chính anh muốn không hiểu, anh vẫn muốn mở miệng hỏi: "Nếu như cắt đến động mạch chủ thì như thế nào?"
"Về mặt y học mà nói, trường hợp cắt đến động mạch chủ mà máu chảy không ngừng thì mới có khả năng mất máu mà chết, nếu như theo tốc độ máu chảy nhanh nhất thì ít nhất cũng phải một tiếng mới có thể chết." Bác sĩ cảm thấy Thịnh Thế lúc này cực kỳ kinh khủng nên câu trả lời của ông vô cùng uyển chuyển: "Cho nên có lẽ cô San còn có hi vọng."
Cái gì mà gọi là có lẽ còn có hi vọng?
Giọng nói Thịnh Thế lập tức trở nên hung dữ: "Tôi hỏi ông, cô ấy có thể còn sống hay không?"
Bác sĩ lại ngậm miệng không dám lên tiếng.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bị anh ôm vào trong ngực, hơi thở yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ dừng lại, rốt cuộc anh lấy hết dũng khí giơ tay lên sờ ngực cô, sờ soạng một lúc mới cảm thấy được nhịp đập, không biết là do ảo giác của anh hay trái tim cô thật đang đập.
Bỗng dưng trong lòng anh dâng một cảm giác sợ hãi và hốt hoảng không nói nên lời, nhìn bác sĩ, mở miệng thúc ép: "Nói cho tôi biết, cô ấy có thể sống."
Lời nói của anh vừa khẳng định vừa kiên quyết.
Bác sĩ bị dọa sợ tới mức không dám lên tiếng nói chuyện.
Cũng may lúc này xe cứu thương đã tới bệnh viện quân khu mới làm dịu được bầu không khí.
Đến bệnh viện, đoàn người lập tức thử máu cho Cố Lan San, vừa cho người đi kho máu lấy máu vừa đưa cô vào phòng cấp cứu.
Thịnh Thế vẫn theo sát bên, lúc tiến vào phòng cấp cứu, anh bị chặn ở bên ngoài, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, quát: "Tốt nhất các người có thể cứu sống cô ấy, nếu cô ấy chết tôi lập tức phá hủy nơi này!"
Giống như người vẫn không gì không làm được, là vua làm mưa làm gió trên thương trường trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
. . .
. . .
Một lúc sau bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới giúp Cố Lan San cầm máu sau đó nhanh chóng mang ra xe cứu thương.
Lúc ở trên xe cứu thương đo huyết áp cho cô lại thấp đến đáng sợ.
Trên xe cứu thương, Thịnh Thế vẫn luôn ôm Cố Lan San vào trong ngực, anh không biết những bác sĩ vây quanh anh rốt cuộc là đang làm gì, vừa ghim kim vừa kiểm tra cho Cố Lan San, anh chỉ muốn biết Cố Lan San còn sống hay chết, anh ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, hỏi: "Cô ấy đã chết chưa?"
"Bước đầu khó nói." Bác sĩ gia đình có quen biết với Thịnh Thế mở miệng trả lời: "Phải đợi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, nếu như cô ấy không bị thương động mạch chủ, chỉ cắt đến tĩnh mạch mà mất máu quá nhiều thì có lẽ còn có hi vọng sống nhưng nếu cắt đến động mạch chủ. . . . . ."
Lúc Thịnh Thế nghe đến đó ánh mắt lập tức trở nên khủng hoảng, anh hiểu ý trong lời nói của bác sĩ nhưng chính anh muốn không hiểu, anh vẫn muốn mở miệng hỏi: "Nếu như cắt đến động mạch chủ thì như thế nào?"
"Về mặt y học mà nói, trường hợp cắt đến động mạch chủ mà máu chảy không ngừng thì mới có khả năng mất máu mà chết, nếu như theo tốc độ máu chảy nhanh nhất thì ít nhất cũng phải một tiếng mới có thể chết." Bác sĩ cảm thấy Thịnh Thế lúc này cực kỳ kinh khủng nên câu trả lời của ông vô cùng uyển chuyển: "Cho nên có lẽ cô San còn có hi vọng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì mà gọi là có lẽ còn có hi vọng?
Giọng nói Thịnh Thế lập tức trở nên hung dữ: "Tôi hỏi ông, cô ấy có thể còn sống hay không?"
Bác sĩ lại ngậm miệng không dám lên tiếng.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bị anh ôm vào trong ngực, hơi thở yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ dừng lại, rốt cuộc anh lấy hết dũng khí giơ tay lên sờ ngực cô, sờ soạng một lúc mới cảm thấy được nhịp đập, không biết là do ảo giác của anh hay trái tim cô thật đang đập.
Bỗng dưng trong lòng anh dâng một cảm giác sợ hãi và hốt hoảng không nói nên lời, nhìn bác sĩ, mở miệng thúc ép: "Nói cho tôi biết, cô ấy có thể sống."
Lời nói của anh vừa khẳng định vừa kiên quyết.
Bác sĩ bị dọa sợ tới mức không dám lên tiếng nói chuyện.
Cũng may lúc này xe cứu thương đã tới bệnh viện quân khu mới làm dịu được bầu không khí.
Đến bệnh viện, đoàn người lập tức thử máu cho Cố Lan San, vừa cho người đi kho máu lấy máu vừa đưa cô vào phòng cấp cứu.
Thịnh Thế vẫn theo sát bên, lúc tiến vào phòng cấp cứu, anh bị chặn ở bên ngoài, anh giống như một con sư tử bị chọc giận, quát: "Tốt nhất các người có thể cứu sống cô ấy, nếu cô ấy chết tôi lập tức phá hủy nơi này!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro