Người ngoài không hiểu được tình thâm (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thời gian như dòng nước từng chút từng chút trôi qua, Thịnh Thế vẫn duy trì tư thế bất động như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa chính phòng cấp cứu bị người từ giữa nặng nề đẩy ra.
"Người bệnh mất máu quá nhiều, trong kho máu đã không còn máu dự trữ, xin hỏi có người nào ở đây có kiểu máu AB?"
Y tá đứng ở cửa ra vào, phòng bị nhìn Thịnh Thế, thận trọng mở miệng hỏi thăm.
Thịnh Thế lập tức đứng lên, đưa ra cánh tay, nói: "Hãy lấy máu của tôi."
"Thật xin lỗi, ngài Thịnh, nhóm máu của ngài là nhóm máu A, bệnh viện chúng tôi có lưu trữ ." Y tá giải thích.
Nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không nghe vào, tiếp tục la hét: "Tôi nói, để cho cô lấy máu của tôi,cô liền lấy đi, cô không nghe lời tôi nói sao!"
Vừa nói, cả người Thịnh Thế hướng về phía y tá đang đứng đi tới, kéo tay áo, đưa tới trước mặt của y tá, cầm lên ống tiêm trong khay, lung tung nhét vào trong tay y tá.
Y tá bị sợ lập tức buông lỏng tay, lui về phía sau một bước, Thịnh Thế lại kéo cô ta đến trước mặt của mình, thấy cô ta không làm gì, liền nhìn qua khay phẫu thuật trên tay cô, lấy dao phẫu thuật, đâm lên cổ tay mình.
"Nhị Thập!" Quý Lưu Niên thấy cảnh tượng này, vội vàng hô một tiếng tên của anh, xông lên trước, nắm tay Thịnh Thế.
Hạ Phồn Hoa cũng nhào tới, ôm thật chặt một cái cánh tay khác của Thịnh Thế, liều mạng ngồixuống, dùng sức nói : "Nhị Thập, cậu bình tĩnh một chút, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ, gọi người từ bệnh viện khác đem máu tới đây!"
Thịnh Thế hiện tại chỉ lo lắng cho sự sống chết của Cố Lan San, đem máu từ bệnh viện khác đến đây thì cô sẽ tiếp tục mất máu, khi trở lại cô có thể sẽ chết hay không, anh giống như không nghe được những lời Hạ Phồn Hoa nói, vẫn liều mạng giãy dụa.
Anh cũng không biết khí lực từ đâu lớn như vậy, Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên hai người kiềm chế anh, cũng bị anh đụng trái phải ngã.
Thịnh Thế không bị ai giữ lại, tiếp tục cầm dao, phía đâm lên cánh tay mình, vậy mà khi lưỡi dao mới vừa tiếp xúc với da thịt, cả người anh đột nhiên mất hết sức lực, ngã trên mặt đất.
Sau lưng anh, viện trưởng Tôn thở dài vừa đi ra từ phòng cấp cứu, trên tay còn cầm một cây kim, mở miệng nói: "Thật là rắc rối, bây giờ thì yên tĩnh hơn nhiều."
Viện trưởng Tôn cũng không thèm nhìn Thịnh Thế đang nằm dưới đất, trực tiếp đem ống tiêm ném vào trong thùng rác, hướng về phía y tá nói: "Chồng tôi vừa vặn hôm nay ở trong bệnh viện làm kiểm tra, ông ấy và cô Cố có nhóm máu giống nhau, cô theo tôi đi lấy máu của ông ấy."
Thấy cả người Thịnh Thế cản đường của bà, bà giơ chân lên, đá đá cả người Thịnh Thế, sau đó đi thẳng tới, thuận đường để lại cho Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa một câu: "Đưa cậu ta đến phòng nghỉ đi."
Cũng không biết qua bao lâu, cửa chính phòng cấp cứu bị người từ giữa nặng nề đẩy ra.
"Người bệnh mất máu quá nhiều, trong kho máu đã không còn máu dự trữ, xin hỏi có người nào ở đây có kiểu máu AB?"
Y tá đứng ở cửa ra vào, phòng bị nhìn Thịnh Thế, thận trọng mở miệng hỏi thăm.
Thịnh Thế lập tức đứng lên, đưa ra cánh tay, nói: "Hãy lấy máu của tôi."
"Thật xin lỗi, ngài Thịnh, nhóm máu của ngài là nhóm máu A, bệnh viện chúng tôi có lưu trữ ." Y tá giải thích.
Nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không nghe vào, tiếp tục la hét: "Tôi nói, để cho cô lấy máu của tôi,cô liền lấy đi, cô không nghe lời tôi nói sao!"
Vừa nói, cả người Thịnh Thế hướng về phía y tá đang đứng đi tới, kéo tay áo, đưa tới trước mặt của y tá, cầm lên ống tiêm trong khay, lung tung nhét vào trong tay y tá.
Y tá bị sợ lập tức buông lỏng tay, lui về phía sau một bước, Thịnh Thế lại kéo cô ta đến trước mặt của mình, thấy cô ta không làm gì, liền nhìn qua khay phẫu thuật trên tay cô, lấy dao phẫu thuật, đâm lên cổ tay mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhị Thập!" Quý Lưu Niên thấy cảnh tượng này, vội vàng hô một tiếng tên của anh, xông lên trước, nắm tay Thịnh Thế.
Hạ Phồn Hoa cũng nhào tới, ôm thật chặt một cái cánh tay khác của Thịnh Thế, liều mạng ngồixuống, dùng sức nói : "Nhị Thập, cậu bình tĩnh một chút, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ, gọi người từ bệnh viện khác đem máu tới đây!"
Thịnh Thế hiện tại chỉ lo lắng cho sự sống chết của Cố Lan San, đem máu từ bệnh viện khác đến đây thì cô sẽ tiếp tục mất máu, khi trở lại cô có thể sẽ chết hay không, anh giống như không nghe được những lời Hạ Phồn Hoa nói, vẫn liều mạng giãy dụa.
Anh cũng không biết khí lực từ đâu lớn như vậy, Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên hai người kiềm chế anh, cũng bị anh đụng trái phải ngã.
Thịnh Thế không bị ai giữ lại, tiếp tục cầm dao, phía đâm lên cánh tay mình, vậy mà khi lưỡi dao mới vừa tiếp xúc với da thịt, cả người anh đột nhiên mất hết sức lực, ngã trên mặt đất.
Sau lưng anh, viện trưởng Tôn thở dài vừa đi ra từ phòng cấp cứu, trên tay còn cầm một cây kim, mở miệng nói: "Thật là rắc rối, bây giờ thì yên tĩnh hơn nhiều."
Viện trưởng Tôn cũng không thèm nhìn Thịnh Thế đang nằm dưới đất, trực tiếp đem ống tiêm ném vào trong thùng rác, hướng về phía y tá nói: "Chồng tôi vừa vặn hôm nay ở trong bệnh viện làm kiểm tra, ông ấy và cô Cố có nhóm máu giống nhau, cô theo tôi đi lấy máu của ông ấy."
Thấy cả người Thịnh Thế cản đường của bà, bà giơ chân lên, đá đá cả người Thịnh Thế, sau đó đi thẳng tới, thuận đường để lại cho Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa một câu: "Đưa cậu ta đến phòng nghỉ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro