Người ngoài không hiểu được tình thâm(20)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Cố Lan San nghe giọng nói bên trong cách một chiếc điện thoại còn mơ hồ làm cho người ta có chút cảm giác áp bức: "Lan San phải không? Bây giờ có rãnh không? Hẹn con ra ngoài nói chuyện một chút."
. . . . . .
Sau khi Cố Lan San cúp điện thoại, thầm nghĩ, chuyện gì nên tới thì cũng tới, đáy lòng của cô nỗi sóng mãnh liệt một hồi rất lâu, mới bò khỏi giường, cô tắm rửa sạch sẽ, chọn lựa một cái váy thanh lịch mặc vào, sau đó soi gương trang điểm sơ qua, liền cầm chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Kể từ khi Cố Lan San cắt cổ tay tự sát về nhà đến nay, ngoại trừ thời gian đi làm, rất ít ra cửa.
Giống như cô cùng người thế giới bên ngoài cắt đứt liên lạc, buổi sáng đi đến nơi làm việc, buổi tối hết giờ làm trở về nhà, hiện tại rất không dễ dàng cô phải ra khỏi một cửa một chuyến, nhưng đã làm cho bà quản gia vui sướng đến phát rồ rồi.
Cố Lan San được bà quản gia vui vẻ đưa ra cửa, sau đó thuần thục xoay tròn tay lái, lái xe đi đến một quán trà đã hẹn trước.
Cố Lan San mới vừa đậu xe ở cửa quán trà xong, liền có một người mặc quân trang chào đón, tự mình mở cửa xe cho cô, nói: "Cô Cố, thủ trưởng Thịnh đã chờ cô ở bên trong."
Cố Lan San gật đầu một cái, khóa xe, bước xuống, đi theo sau người mặc quân trang lên lầu hai, sau bảy quặt tám rẽ, đi vào một phòng bao rất yên tĩnh.
Thủ trưởng Thịnh cũng mặc một thân quân trang, uy nghiêm ngồi ở chỗ đó, trước mặt để một ly trà, hơi nóng tỏa ra lượn lờ, hiển nhiên là đã chờ một lúc lâu rồi, Cố Lan San đứng ở cửa, nhỏ giọng mở miệng, kêu một tiếng: "Ba."
Lúc này thủ trưởng Thịnh mới ngẩng đầu lên, cho người mở cửa giúp Cố Lan San một cái liếc mắt, người nọ liền hiểu đóng cửa lại rời đi.
Bên trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Thủ trưởng Thịnh chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện với mình, nói: "Ngồi."
Cố Lan San không nói gì, rất nghe lời ngồi đối diện với thủ trưởng Thịnh, thủ trưởng Thịnh cầm bình trà rót cho Cố Lan San một ly trà, đẩy tới trước mặt cô.
Cố Lan San đứng ngồi không yên ngẩng đầu lên, nhìn thủ trưởng Thịnh, "Cám ơn ba."
Thủ trưởng Thịnh gật đầu một cái, hàng năm ở Binh trường trui luyện ra được ánh mắt sắc bén, thẳng tắp cùng ánh mắt của Cố Lan San va chạm vào nhau, nhìn đến đáy lòng của Cố Lan San khẽ run lên, bỗng nhiên nghe được giọng nói dứt khoát của thủ trưởng Thịnh truyền đến: "Lan San, Nhị Thập đã nói chuyện nó cưới con cho chúng ta biết, đầu tiên ba thay Nhị Thập nói với con một tiếng xin lỗi, nó làm việc thật là quá đáng." Chỉ riêng một chuyện Thịnh Thế dùng thủ đoạn bức bách một người phụ nữ gả cho anh thôi, loại tác phong này đối với một người luôn luôn nghiêm cẩn như thủ trưởng Thịnh mà nói, đã cảm thấy là một sỉ nhục lớn, ông cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.
Cố Lan San mím môi, không nói gì, cô biết đây chỉ là lời dạo đầu, trọng điểm vẫn còn ở phía sau.
. . . . . .
Sau khi Cố Lan San cúp điện thoại, thầm nghĩ, chuyện gì nên tới thì cũng tới, đáy lòng của cô nỗi sóng mãnh liệt một hồi rất lâu, mới bò khỏi giường, cô tắm rửa sạch sẽ, chọn lựa một cái váy thanh lịch mặc vào, sau đó soi gương trang điểm sơ qua, liền cầm chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Kể từ khi Cố Lan San cắt cổ tay tự sát về nhà đến nay, ngoại trừ thời gian đi làm, rất ít ra cửa.
Giống như cô cùng người thế giới bên ngoài cắt đứt liên lạc, buổi sáng đi đến nơi làm việc, buổi tối hết giờ làm trở về nhà, hiện tại rất không dễ dàng cô phải ra khỏi một cửa một chuyến, nhưng đã làm cho bà quản gia vui sướng đến phát rồ rồi.
Cố Lan San được bà quản gia vui vẻ đưa ra cửa, sau đó thuần thục xoay tròn tay lái, lái xe đi đến một quán trà đã hẹn trước.
Cố Lan San mới vừa đậu xe ở cửa quán trà xong, liền có một người mặc quân trang chào đón, tự mình mở cửa xe cho cô, nói: "Cô Cố, thủ trưởng Thịnh đã chờ cô ở bên trong."
Cố Lan San gật đầu một cái, khóa xe, bước xuống, đi theo sau người mặc quân trang lên lầu hai, sau bảy quặt tám rẽ, đi vào một phòng bao rất yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủ trưởng Thịnh cũng mặc một thân quân trang, uy nghiêm ngồi ở chỗ đó, trước mặt để một ly trà, hơi nóng tỏa ra lượn lờ, hiển nhiên là đã chờ một lúc lâu rồi, Cố Lan San đứng ở cửa, nhỏ giọng mở miệng, kêu một tiếng: "Ba."
Lúc này thủ trưởng Thịnh mới ngẩng đầu lên, cho người mở cửa giúp Cố Lan San một cái liếc mắt, người nọ liền hiểu đóng cửa lại rời đi.
Bên trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Thủ trưởng Thịnh chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện với mình, nói: "Ngồi."
Cố Lan San không nói gì, rất nghe lời ngồi đối diện với thủ trưởng Thịnh, thủ trưởng Thịnh cầm bình trà rót cho Cố Lan San một ly trà, đẩy tới trước mặt cô.
Cố Lan San đứng ngồi không yên ngẩng đầu lên, nhìn thủ trưởng Thịnh, "Cám ơn ba."
Thủ trưởng Thịnh gật đầu một cái, hàng năm ở Binh trường trui luyện ra được ánh mắt sắc bén, thẳng tắp cùng ánh mắt của Cố Lan San va chạm vào nhau, nhìn đến đáy lòng của Cố Lan San khẽ run lên, bỗng nhiên nghe được giọng nói dứt khoát của thủ trưởng Thịnh truyền đến: "Lan San, Nhị Thập đã nói chuyện nó cưới con cho chúng ta biết, đầu tiên ba thay Nhị Thập nói với con một tiếng xin lỗi, nó làm việc thật là quá đáng." Chỉ riêng một chuyện Thịnh Thế dùng thủ đoạn bức bách một người phụ nữ gả cho anh thôi, loại tác phong này đối với một người luôn luôn nghiêm cẩn như thủ trưởng Thịnh mà nói, đã cảm thấy là một sỉ nhục lớn, ông cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.
Cố Lan San mím môi, không nói gì, cô biết đây chỉ là lời dạo đầu, trọng điểm vẫn còn ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro