Nhận ra muộn màng (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Tối nay Sở Bằng hẹn mấy người bạn đến quán bar uống rượu, nửa đường đi vệ sinh, ông liền trông thấy Cố Lan San ngồi một mình.
Ông nhìn thấy cô cô đơn một mình, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì, chân mày chau hết sức chặc.
Báo cáo kiểm tra DNA đã có rồi rồi, Cố Lan San xác thực chính là con gái của ông, đoạn thời gian này tới nay, ông vẫn một mực nghĩ tới làm thế nào nhận đứa con gái này trở về, không nghĩ tới lại hữu duyên gặp ở đây.
Sở Bằng nhìn Cố Lan San trầm tư một hồi, liền cho người bán rượu điểm một chai rượu gun salute hoàng gia, liền đi tới trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San phát hiện có một người ngồi trước mặt mình là khi người bán rượu đưa rượu lên.
Cô nhìn thấy Sở Bằng đang ngồi trước mặt, sửng sốt một chút, Sở Bằng lại âm ấm cười một tiếng với cô:
"Đã lâu không gặp."
Cố Lan San có chút rã rời, kéo kéo khóe môi:
"Đã lâu không gặp."
Sở Bằng rót cho Cố Lan San một ly rượu, đẩy tới trước mặt cô:
"Gặp phải chuyện khó khăn gì rồi sao?"
Cố Lan San nhận lấy rượu, nói một tiếng "Cám ơn" , do dự một chút, gật đầu một cái, nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng.
Sở Bằng cũng rót cho mình một ly rượu, nhìn Cố Lan San, hỏi:
"Có cần giúp một tay hay không?"
Cố Lan San uống hết ly rượu gun salute hoàng gia trong tay, mấy ngàn đồng tiền một chai rượu, quả nhiên mùi vị đủ nồng, cô nhíu nhíu mày, cắn cắn môi, liền đi thẳng vào vấn đề:
"Cháu cảm thấy cháu sắp điên rồi."
Thật ra thì cô cũng không biết tại sao mình lại nói với một người không hẳn là bạn bè đặc biệt quen thuộc chuyện riêng của mình như Sở Bằng, chỉ là cô cảm thấy ông cho cô một loại cảm giác thân mật khiến đáy lòng cô không khỏi lệ thuộc vào, không nhịn được liền muốn trút hết nỗi lòng với ông.
Sở Bằng đích xác là một người rất biết lắng nghe, ông cũng không nói tiếng nào giống như lúc gặp cô ở Thượng Hải vậy, chỉ là rót rượu cho cô, nghe cô nói.
Cố Lan San đem những chuyện xảy ra giữa mình cùng Thịnh Thế trong khoảng thời gian này toàn bộ kể ra:
"Cháu cũng không biết gần đây mình bị sao rồi, trong óc loạn tung lên, toàn bộ tràn đầy đều là anh ấy, cuối cùng cháu lại cảm thấy đáy lòng hốt hoảng không sao giải thích được. Hơn nữa một thời gian trước, rõ ràng cháu còn có thể nhắn tin với anh ấy vui vẻ bình thường mà, nhưng cho tới bây giờ, cháu lại sợ mở máy.Mỗi ngày cháu như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ nghe thấy một điểm tin tức liên quan tới anh ấy. Cháu sợ cảm giác bây giờ của cháu. . . . . ."
Cố Lan San nói tới chỗ này thì nói không được nữa.
Sở Bằng bưng ly rượu lên, không nhanh không chậm uống một hớp, mới nhận lời của cô:
"Cháu ở đây bịt tay trộm chuông. Thật ra thì cháu phát hiện, căn bản cháu vẫn không cách nào thay đổi một sự thật."
Sở Bằng nói tới chỗ này, chậm rãi cười với Cố Lan San , nói trúng tim đen:
"Cháu thật sự yêu thằng nhóc đó."
Cố Lan San há miệng, cuối cùng thõng mắt, cô nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, không nói một lời.
"Lan San, thật ra thì chính đáy lòng cháu đã sớm hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, đúng không? Nhưng mà mặc kệ dù cháu trốn tránh, cuối cùng cháu vẫn không cách nào thay đồi sự thật này. Yêu chính là yêu, còn nhớ rõ trước kia rất sớm, chú từng nói cháu 1 câu không? Con người lúc còn trẻ rất dễ nhầm lẫn, cho ràng cảm động thành tình cảm, lại cho rằng tình cảm khách qua đường thành tình cảm chân thành."
Ông nhìn thấy cô cô đơn một mình, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì, chân mày chau hết sức chặc.
Báo cáo kiểm tra DNA đã có rồi rồi, Cố Lan San xác thực chính là con gái của ông, đoạn thời gian này tới nay, ông vẫn một mực nghĩ tới làm thế nào nhận đứa con gái này trở về, không nghĩ tới lại hữu duyên gặp ở đây.
Sở Bằng nhìn Cố Lan San trầm tư một hồi, liền cho người bán rượu điểm một chai rượu gun salute hoàng gia, liền đi tới trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San phát hiện có một người ngồi trước mặt mình là khi người bán rượu đưa rượu lên.
Cô nhìn thấy Sở Bằng đang ngồi trước mặt, sửng sốt một chút, Sở Bằng lại âm ấm cười một tiếng với cô:
"Đã lâu không gặp."
Cố Lan San có chút rã rời, kéo kéo khóe môi:
"Đã lâu không gặp."
Sở Bằng rót cho Cố Lan San một ly rượu, đẩy tới trước mặt cô:
"Gặp phải chuyện khó khăn gì rồi sao?"
Cố Lan San nhận lấy rượu, nói một tiếng "Cám ơn" , do dự một chút, gật đầu một cái, nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng.
Sở Bằng cũng rót cho mình một ly rượu, nhìn Cố Lan San, hỏi:
"Có cần giúp một tay hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Lan San uống hết ly rượu gun salute hoàng gia trong tay, mấy ngàn đồng tiền một chai rượu, quả nhiên mùi vị đủ nồng, cô nhíu nhíu mày, cắn cắn môi, liền đi thẳng vào vấn đề:
"Cháu cảm thấy cháu sắp điên rồi."
Thật ra thì cô cũng không biết tại sao mình lại nói với một người không hẳn là bạn bè đặc biệt quen thuộc chuyện riêng của mình như Sở Bằng, chỉ là cô cảm thấy ông cho cô một loại cảm giác thân mật khiến đáy lòng cô không khỏi lệ thuộc vào, không nhịn được liền muốn trút hết nỗi lòng với ông.
Sở Bằng đích xác là một người rất biết lắng nghe, ông cũng không nói tiếng nào giống như lúc gặp cô ở Thượng Hải vậy, chỉ là rót rượu cho cô, nghe cô nói.
Cố Lan San đem những chuyện xảy ra giữa mình cùng Thịnh Thế trong khoảng thời gian này toàn bộ kể ra:
"Cháu cũng không biết gần đây mình bị sao rồi, trong óc loạn tung lên, toàn bộ tràn đầy đều là anh ấy, cuối cùng cháu lại cảm thấy đáy lòng hốt hoảng không sao giải thích được. Hơn nữa một thời gian trước, rõ ràng cháu còn có thể nhắn tin với anh ấy vui vẻ bình thường mà, nhưng cho tới bây giờ, cháu lại sợ mở máy.Mỗi ngày cháu như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ nghe thấy một điểm tin tức liên quan tới anh ấy. Cháu sợ cảm giác bây giờ của cháu. . . . . ."
Cố Lan San nói tới chỗ này thì nói không được nữa.
Sở Bằng bưng ly rượu lên, không nhanh không chậm uống một hớp, mới nhận lời của cô:
"Cháu ở đây bịt tay trộm chuông. Thật ra thì cháu phát hiện, căn bản cháu vẫn không cách nào thay đổi một sự thật."
Sở Bằng nói tới chỗ này, chậm rãi cười với Cố Lan San , nói trúng tim đen:
"Cháu thật sự yêu thằng nhóc đó."
Cố Lan San há miệng, cuối cùng thõng mắt, cô nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, không nói một lời.
"Lan San, thật ra thì chính đáy lòng cháu đã sớm hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, đúng không? Nhưng mà mặc kệ dù cháu trốn tránh, cuối cùng cháu vẫn không cách nào thay đồi sự thật này. Yêu chính là yêu, còn nhớ rõ trước kia rất sớm, chú từng nói cháu 1 câu không? Con người lúc còn trẻ rất dễ nhầm lẫn, cho ràng cảm động thành tình cảm, lại cho rằng tình cảm khách qua đường thành tình cảm chân thành."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro