NHỊ THẬP, TRONG SẠCH RẤT QUAN TRỌNG (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Dĩ nhiên, người nhà họ Thịnh luôn có suy nghĩ cùng vinh cùng nhục,
cho nên, từ trước đến giờ rất bao che khuyết điểm, cảm thấy chỉ cần là
người nhà họ Thịnh, bất kể là ai bị bắt nạt, đó chính là bắt nạt cả nhà
bọn họ!
Bây giờ Cố Lan San cũng khóc, mặc dù Cố Lan San không phải khóc vì Vương Giai Di, nhưng trong mắt người nhà họ Thịnh, chính là cảm thấy Vương Giai Di gây ra.
Lập tức, trong đám người lớn tuổi nhất nhà họ Thịnh, bác gái cả Thịnh Thế, sắc mặt trầm trầm mở miệng, nhưng lại nói với Thịnh Thế: "Nhị Thập, mấy tin tình cảm của cháu ở bên ngoài cứ không ngừng, người trong nhà chúng ta, đều cảm thấy là lũ phóng viên chụp loạn viết linh tinh, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, cô Vương một mực chắc chắn cho rằng cháu cho số điện thoại. Nhị Thập, cháu cũng biết, cháu đã kết hôn, Lan San ngồi ở bên cạnh, cháu nghĩ trong lòng Lan San thế nào?”
Về vai vế, bác gái cả của Thịnh Thế đứng thứ hai trong nhà họ Thịnh. Sau khi lời bác gái của Thịnh Thế vừa dứt, có người mở miệng theo sát phía sau: "Nhị Thập, cô rất đồng ý với lời của chị cả, trước hôn nhân cháu chơi đùa lung tung thế nào, chúng ta đều không quản, nhưng bây giờ đã cưới rồi, cũng không nên làm mấy chuyện làm bại hoại thuần phong mỹ tục nữa!"
Cô cả và bác gái cả của Thịnh Thế đều nói, nhưng rất công bằng, không hề có một chút nào thiên vị Thịnh Thế, ngược lại còn trúng ngay ý nguyện của Thịnh Thế, đáy lòng lập tức hồi hộp, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt cực kì nghiêm túc như cũ, để tay ở ngang eo Cố Lan San, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa rồi bị anh bóp chỗ đau, giọng nói nghiêm túc: "Mọi người đã không tin cháu, vậy thì cháu trực tiếp nói rõ luôn."
Thịnh Thế nói tới chỗ này, còn cố ý bày ra vẻ mặt khổ sở: "Thật ra thì, cô Vương không chỉ gửi tin nhắn cho cháu tối qua, cô ấy vẫn luôn gửi tin nhắn, gọi điện thoại, nhưng cháu cũng không để ý."
Dừng một chút, Thịnh Thế thấy bộ dáng sững sờ của mọi người trong nhà, đáy lòng lập tức hài lòng, giọng điệu cũng rất tự nhiên: "Nếu như cháu thật sự cho cô Vương số điện thoại, như vậy chứng minh cháu có ý với cô Vương, như vậy, cô Vương gửi tin nhắn, gọi điện thoại, làm sao cháu có thể không để ý? Huống chi, nếu như cháu tình chàng ý thiếp với cô Vương, hôm nay, làm sao cháu có thể hỏi cô Vương ‘tối qua tìm tôi có chuyện gì’ trước mặt nhiều người như vậy?"
Lời nói này của Thịnh Thế, rất hợp tình hợp lý, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Chị ba, họ hàng với Thịnh Thế cười, tiếp lời Thịnh Thế: "Nói không có căn cứ, ai cũng cảm thấy mình có lý, thật ra thì chuyện này rất dễ giải quyết không phải sao? Chỉ cần lấy điện thoại ra, mọi người xem lịch sử tin nhắn trò chuyện, không phải vừa xem là hiểu ngay sao?"
Đúng nha! Chỉ có chị ba là suy nghĩ nhanh!" Thịnh Tiếu cười hùa theo, đôi mắt chân thành lễ độ nhìn Vương Giai Di, lại bắt đầu phát huy tài ngoại giao kinh người của mình: "Cô Vương, lúc đầu cô làm con bướm nhỏ bay quanh đóa hoa Nhị Thập nhà chúng ta thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều mặc kệ, dù sao lúc ấy nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu yêu thì cứ yêu, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu. Nhưng mà, vấn đề là, bây giờ Nhị Thập đã kết hôn rồi, làm người, phải có ranh giới đạo đức cuối cùng. Nếu những điều Nhị Thập từng nói là thật, mắc vào tội danh quyến rũ đàn ông có vợ, chỉ trong nhà chúng ta thì không sao, chỉ sợ truyền đi, sẽ ảnh hưởng đến trong sạch và danh dự của cô. Dù sao cô cũng chưa kết hôn.
Bây giờ Cố Lan San cũng khóc, mặc dù Cố Lan San không phải khóc vì Vương Giai Di, nhưng trong mắt người nhà họ Thịnh, chính là cảm thấy Vương Giai Di gây ra.
Lập tức, trong đám người lớn tuổi nhất nhà họ Thịnh, bác gái cả Thịnh Thế, sắc mặt trầm trầm mở miệng, nhưng lại nói với Thịnh Thế: "Nhị Thập, mấy tin tình cảm của cháu ở bên ngoài cứ không ngừng, người trong nhà chúng ta, đều cảm thấy là lũ phóng viên chụp loạn viết linh tinh, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, cô Vương một mực chắc chắn cho rằng cháu cho số điện thoại. Nhị Thập, cháu cũng biết, cháu đã kết hôn, Lan San ngồi ở bên cạnh, cháu nghĩ trong lòng Lan San thế nào?”
Về vai vế, bác gái cả của Thịnh Thế đứng thứ hai trong nhà họ Thịnh. Sau khi lời bác gái của Thịnh Thế vừa dứt, có người mở miệng theo sát phía sau: "Nhị Thập, cô rất đồng ý với lời của chị cả, trước hôn nhân cháu chơi đùa lung tung thế nào, chúng ta đều không quản, nhưng bây giờ đã cưới rồi, cũng không nên làm mấy chuyện làm bại hoại thuần phong mỹ tục nữa!"
Cô cả và bác gái cả của Thịnh Thế đều nói, nhưng rất công bằng, không hề có một chút nào thiên vị Thịnh Thế, ngược lại còn trúng ngay ý nguyện của Thịnh Thế, đáy lòng lập tức hồi hộp, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt cực kì nghiêm túc như cũ, để tay ở ngang eo Cố Lan San, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa rồi bị anh bóp chỗ đau, giọng nói nghiêm túc: "Mọi người đã không tin cháu, vậy thì cháu trực tiếp nói rõ luôn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Thế nói tới chỗ này, còn cố ý bày ra vẻ mặt khổ sở: "Thật ra thì, cô Vương không chỉ gửi tin nhắn cho cháu tối qua, cô ấy vẫn luôn gửi tin nhắn, gọi điện thoại, nhưng cháu cũng không để ý."
Dừng một chút, Thịnh Thế thấy bộ dáng sững sờ của mọi người trong nhà, đáy lòng lập tức hài lòng, giọng điệu cũng rất tự nhiên: "Nếu như cháu thật sự cho cô Vương số điện thoại, như vậy chứng minh cháu có ý với cô Vương, như vậy, cô Vương gửi tin nhắn, gọi điện thoại, làm sao cháu có thể không để ý? Huống chi, nếu như cháu tình chàng ý thiếp với cô Vương, hôm nay, làm sao cháu có thể hỏi cô Vương ‘tối qua tìm tôi có chuyện gì’ trước mặt nhiều người như vậy?"
Lời nói này của Thịnh Thế, rất hợp tình hợp lý, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Chị ba, họ hàng với Thịnh Thế cười, tiếp lời Thịnh Thế: "Nói không có căn cứ, ai cũng cảm thấy mình có lý, thật ra thì chuyện này rất dễ giải quyết không phải sao? Chỉ cần lấy điện thoại ra, mọi người xem lịch sử tin nhắn trò chuyện, không phải vừa xem là hiểu ngay sao?"
Đúng nha! Chỉ có chị ba là suy nghĩ nhanh!" Thịnh Tiếu cười hùa theo, đôi mắt chân thành lễ độ nhìn Vương Giai Di, lại bắt đầu phát huy tài ngoại giao kinh người của mình: "Cô Vương, lúc đầu cô làm con bướm nhỏ bay quanh đóa hoa Nhị Thập nhà chúng ta thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều mặc kệ, dù sao lúc ấy nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu yêu thì cứ yêu, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu. Nhưng mà, vấn đề là, bây giờ Nhị Thập đã kết hôn rồi, làm người, phải có ranh giới đạo đức cuối cùng. Nếu những điều Nhị Thập từng nói là thật, mắc vào tội danh quyến rũ đàn ông có vợ, chỉ trong nhà chúng ta thì không sao, chỉ sợ truyền đi, sẽ ảnh hưởng đến trong sạch và danh dự của cô. Dù sao cô cũng chưa kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro