Sở Sở, anh yêu em (19)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Huống chi, cô cũng thẹn với anh, vì bảo vệ Hàn Thành
Trì mà không nói cho anh biết sự thật, sợ là trong giới quý tộc đều nói anh bị cô cắm sừng.
Anh tàn nhẫn với cô, trong lòng cô không trách anh, cô khổ sở sợ hãi nhưng lại không khóc.
Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy lại làm cho cô khóc.
Thịnh Thế không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng nức nở của Cố Lan San cứ quanh quẩn bên tai anh.
Ở trong ký ức của anh, cô chưa bao giờ ở trước mặt của anh, tỉnh táo mà khóc.
Trong lòng Thịnh Thế loạn thành một đoàn, anh rất muốn đưa tay lấy khăn giấy ở bên cạnh mà lau sạch nước mắt cho cô, ôm cô vào trong lòng.
Nhưng anh lại không thể làm như vậy.
Anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, hung hăng khống chế mình.
Một lúc sau Cố Lan San mới ngưng khóc, cô giơ tay tùy tiện lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế, thỉnh thoảng còn thút thít, cô mở miệng, giọng nói hơi khàn khan: "Thịnh Thế, cám ơn anh."
Hai mắt Thịnh Thế lập tức đỏ lên, quai hàm của anh căng chặt, ép đáy mắt anh không hiện ra hơi nước, anh từ từ giơ tay che lại hai mắt, anh đợi cảm xúc ổn định lại mới dùng tay lau sạch khóe mắt ướt át, cúi xuống nhìn khuôn mặt của cô nói: "Sở Sở, không cần cám ơn."
Trong phòng ăn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người cũng không nhìn nhau, đều có tâm sự riêng.
Nến vẫn còn đang cháy.
Không biết qua bao lâu, đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ đã biến thành những ngọn đèn le lói, Thịnh Thế mới chậm rãi đứng lên, lấy áo từ trên giá xuống khoác cho Cố Lan San nói: "Sở Sở, anh đưa em về nhà."
Cố Lan San gật đầu không lên tiếng, ngoan ngoãn khác thường đứng lên, đi bên cạnh Thịnh Thế, một đường đi ra khỏi khách sạn Kinh Thành.
Thịnh Thế đưa Cố Lan San về biệt thự nhưng anh không xuống xe, cũng không vào cửa, chỉ đi xuống mở cửa xe cho cô, nhìn cô đi vào biệt thự sang trọng, sau đó đó nghĩ không bao lâu nữa cô sẽ không còn là nữ chủ nhân của nơi này, anh sững sờ dựa vào xe, đứng đó thật lâu mới lên xe rời đi.
. . . . . .
Lúc Cố Lan San vào nhà, bà quản gia biết cô và Thịnh Thế đi ăn mừng ngày kỷ niệm kết hôn nên cực kỳ vui vẻ đi lên đón, khi thấy chỉ có một mình Cố Lan San thì bà quản gia ngẩn người hỏi: "Cậu Thịnh không trở về cùng cô chủ sao?"
Cố Lan San lắc đầu không lên tiếng, trở về phòng, cô lập tức đi tắm rồi bò lên giường.
Nhưng cô lại không buồn ngủ, cô nhớ tới lúc cô và Thịnh Thế ở trong phòng này cãi nhau hai lần, sau đó đi tới tình trạng ly hôn.
Anh tàn nhẫn với cô, trong lòng cô không trách anh, cô khổ sở sợ hãi nhưng lại không khóc.
Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy lại làm cho cô khóc.
Thịnh Thế không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng nức nở của Cố Lan San cứ quanh quẩn bên tai anh.
Ở trong ký ức của anh, cô chưa bao giờ ở trước mặt của anh, tỉnh táo mà khóc.
Trong lòng Thịnh Thế loạn thành một đoàn, anh rất muốn đưa tay lấy khăn giấy ở bên cạnh mà lau sạch nước mắt cho cô, ôm cô vào trong lòng.
Nhưng anh lại không thể làm như vậy.
Anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, hung hăng khống chế mình.
Một lúc sau Cố Lan San mới ngưng khóc, cô giơ tay tùy tiện lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế, thỉnh thoảng còn thút thít, cô mở miệng, giọng nói hơi khàn khan: "Thịnh Thế, cám ơn anh."
Hai mắt Thịnh Thế lập tức đỏ lên, quai hàm của anh căng chặt, ép đáy mắt anh không hiện ra hơi nước, anh từ từ giơ tay che lại hai mắt, anh đợi cảm xúc ổn định lại mới dùng tay lau sạch khóe mắt ướt át, cúi xuống nhìn khuôn mặt của cô nói: "Sở Sở, không cần cám ơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng ăn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người cũng không nhìn nhau, đều có tâm sự riêng.
Nến vẫn còn đang cháy.
Không biết qua bao lâu, đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ đã biến thành những ngọn đèn le lói, Thịnh Thế mới chậm rãi đứng lên, lấy áo từ trên giá xuống khoác cho Cố Lan San nói: "Sở Sở, anh đưa em về nhà."
Cố Lan San gật đầu không lên tiếng, ngoan ngoãn khác thường đứng lên, đi bên cạnh Thịnh Thế, một đường đi ra khỏi khách sạn Kinh Thành.
Thịnh Thế đưa Cố Lan San về biệt thự nhưng anh không xuống xe, cũng không vào cửa, chỉ đi xuống mở cửa xe cho cô, nhìn cô đi vào biệt thự sang trọng, sau đó đó nghĩ không bao lâu nữa cô sẽ không còn là nữ chủ nhân của nơi này, anh sững sờ dựa vào xe, đứng đó thật lâu mới lên xe rời đi.
. . . . . .
Lúc Cố Lan San vào nhà, bà quản gia biết cô và Thịnh Thế đi ăn mừng ngày kỷ niệm kết hôn nên cực kỳ vui vẻ đi lên đón, khi thấy chỉ có một mình Cố Lan San thì bà quản gia ngẩn người hỏi: "Cậu Thịnh không trở về cùng cô chủ sao?"
Cố Lan San lắc đầu không lên tiếng, trở về phòng, cô lập tức đi tắm rồi bò lên giường.
Nhưng cô lại không buồn ngủ, cô nhớ tới lúc cô và Thịnh Thế ở trong phòng này cãi nhau hai lần, sau đó đi tới tình trạng ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro