SỞ SỞ, ANH YÊU EM (26)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thịnh Thế đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng làm việc, nhìn Thập Lý Thịnh Thế” sầm uất dưới tầng, hút hết điếu thuốc này đến
điếu thuốc khác.
Mãi cho đến khi hút hết thuốc trong túi, anh mới từ từ trở về bàn làm việc, cầm chìa khóa xe của mình lên, đi xuống dưới tầng.
Lấy xe, lái xe trên đường cái, chạy trở về Ngự Thự Lâm Phong.
"Ngài Thịnh đã trở lại." Người giúp việc thấy Thịnh Thế đẩy cửa vào, cung kính chào hỏi.
Thịnh Thế nhàn nhạt gật đầu một cái, trực tiếp bước vào toilet rửa tay. Lúc đi ra, vừa vặn thấy bà quản gia bưng một đống chai lọ ra ngoài, bên trong đựng mấy thứ khô cằn. Thịnh Thế chỉ chỉ, thuận miệng hỏi một câu: "Đây là cái gì?"
"Thuốc bắc ạ!" Bà quản gia trả lời.
"Làm gì mà nhiều vậy? Trong nhà có ai bị bệnh sao?"
"Là cô San uống."
Thịnh Thế cau mày: "Sở Sở?"
Bà quản gia nhìn biểu tình nghi hoặc của Thịnh Thế, liền giải thích tất cả những gì mình biết một lần: "Ngài Thịnh không biết sao? Cô San uống thuốc bắc đã được mấy tháng rồi."
Thịnh Thế lắc đầu một cái.
Lúc này bà quản gia mới lại tiếp tục nói: "Ngài Thịnh, tôi cứ cho rằng ngài biế. Từ rất lâu rồi, lúc đó cô Cố về thì có đưa cho tôi một phương thuốc. Cô San sai tôi đến tiệm thuốc bắc lấy thuốc để nấu cho cô ấy. Vì uống thuốc bắc mà cô San chịu khổ không ít. Lúc ban đầu cô San uống luôn bị nôn, nhưng cô ấy vẫn cố uống."
Bà quản gia vừa nói, lại vừa lắc đầu, than thở nói: "Thân thể của cô San, thoạt nhìn cũng không sao, cũng không hiểu tại sao lại phải uống... Tôi vẫn muốn cầm phương thuốc kia đưa cho thầy thuốc xem là trị bệnh gì, nhưng vì bận rộn nên cứ quên mất, phương thuốc vẫn còn ở đây đấy."
Bà quản gia lấy một tờ giấy từ phía dưới đống chai lọ đưa cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế cảm thấy tờ giấy kia khá quen mắt, anh vươn tay, nhận lấy, sau đó mở ra. Chữ viết trên mặt cực kỳ quen mắt, lúc này mới giật mình hiểu ra, đây là toa thuốc mẹ Thịnh Thế đưa anh lúc ban đầu, anh trực tiếp đưa cho Cố Lan San, nói muốn uống hay không tùy cô. Không nghĩ tới, cô lại vẫn luôn uống. . . . . .
Chuyện này có phải đại biểu, thật ra thì Cố Lan San, cũng muốn một đứa con hay không?
Con của anh?
Lồng ngực Thịnh Thế phập phồng lên xuống, vẻ mặt trở nên bối rối.
Bà quản gia nhìn Thịnh Thế, không nhịn được lo lắng lên tiếng hỏi: "Ngài Thịnh, ngài sao vậy? Phương thuốc này có vấn đề gì không?"
Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của bà quản gia, chỉ nhìn thẳng vào mắt bà quản gia hỏi: "Cô ấy về nhà lấy đồ lúc nào?"
"Cô San sao? Cô ấy vừa mới ra sân bay, tôi liền gọi điện thoại cho ngài. . . . . ." Bà quản gia còn chưa nói xong đã thấy Thịnh Thế xoay người bước nhanh ra khỏi nhà. Bà hơi nghi ngờ đi theo ra ngoài, Thịnh Thế đã đạp chân ga, nhanh chóng lái xe ra khỏi biệt thự.
Mãi cho đến khi hút hết thuốc trong túi, anh mới từ từ trở về bàn làm việc, cầm chìa khóa xe của mình lên, đi xuống dưới tầng.
Lấy xe, lái xe trên đường cái, chạy trở về Ngự Thự Lâm Phong.
"Ngài Thịnh đã trở lại." Người giúp việc thấy Thịnh Thế đẩy cửa vào, cung kính chào hỏi.
Thịnh Thế nhàn nhạt gật đầu một cái, trực tiếp bước vào toilet rửa tay. Lúc đi ra, vừa vặn thấy bà quản gia bưng một đống chai lọ ra ngoài, bên trong đựng mấy thứ khô cằn. Thịnh Thế chỉ chỉ, thuận miệng hỏi một câu: "Đây là cái gì?"
"Thuốc bắc ạ!" Bà quản gia trả lời.
"Làm gì mà nhiều vậy? Trong nhà có ai bị bệnh sao?"
"Là cô San uống."
Thịnh Thế cau mày: "Sở Sở?"
Bà quản gia nhìn biểu tình nghi hoặc của Thịnh Thế, liền giải thích tất cả những gì mình biết một lần: "Ngài Thịnh không biết sao? Cô San uống thuốc bắc đã được mấy tháng rồi."
Thịnh Thế lắc đầu một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này bà quản gia mới lại tiếp tục nói: "Ngài Thịnh, tôi cứ cho rằng ngài biế. Từ rất lâu rồi, lúc đó cô Cố về thì có đưa cho tôi một phương thuốc. Cô San sai tôi đến tiệm thuốc bắc lấy thuốc để nấu cho cô ấy. Vì uống thuốc bắc mà cô San chịu khổ không ít. Lúc ban đầu cô San uống luôn bị nôn, nhưng cô ấy vẫn cố uống."
Bà quản gia vừa nói, lại vừa lắc đầu, than thở nói: "Thân thể của cô San, thoạt nhìn cũng không sao, cũng không hiểu tại sao lại phải uống... Tôi vẫn muốn cầm phương thuốc kia đưa cho thầy thuốc xem là trị bệnh gì, nhưng vì bận rộn nên cứ quên mất, phương thuốc vẫn còn ở đây đấy."
Bà quản gia lấy một tờ giấy từ phía dưới đống chai lọ đưa cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế cảm thấy tờ giấy kia khá quen mắt, anh vươn tay, nhận lấy, sau đó mở ra. Chữ viết trên mặt cực kỳ quen mắt, lúc này mới giật mình hiểu ra, đây là toa thuốc mẹ Thịnh Thế đưa anh lúc ban đầu, anh trực tiếp đưa cho Cố Lan San, nói muốn uống hay không tùy cô. Không nghĩ tới, cô lại vẫn luôn uống. . . . . .
Chuyện này có phải đại biểu, thật ra thì Cố Lan San, cũng muốn một đứa con hay không?
Con của anh?
Lồng ngực Thịnh Thế phập phồng lên xuống, vẻ mặt trở nên bối rối.
Bà quản gia nhìn Thịnh Thế, không nhịn được lo lắng lên tiếng hỏi: "Ngài Thịnh, ngài sao vậy? Phương thuốc này có vấn đề gì không?"
Thịnh Thế không trả lời câu hỏi của bà quản gia, chỉ nhìn thẳng vào mắt bà quản gia hỏi: "Cô ấy về nhà lấy đồ lúc nào?"
"Cô San sao? Cô ấy vừa mới ra sân bay, tôi liền gọi điện thoại cho ngài. . . . . ." Bà quản gia còn chưa nói xong đã thấy Thịnh Thế xoay người bước nhanh ra khỏi nhà. Bà hơi nghi ngờ đi theo ra ngoài, Thịnh Thế đã đạp chân ga, nhanh chóng lái xe ra khỏi biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro