Sống chết trước mắt nói rõ (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Nhưng anh không thể.
Anh phải khống chế ham muốn trong lòng mình.
Bản thân anh đã đồng ý, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cho dù cả đời cô khó có khả năng trở lại bên cạnh mình.
. . .
. . .
Cố Lan San đưa Hàn Thành Trì đến Tứ Hợp Viện mà anh thuê, mới biết được, rốt cuộc hiện tại cuộc sống của Hàn Thành Trì có bao nhiêu khó khăn.
Bà Hàn nhận được điện thoại của Cố Lan San, vẫn luôn không ngủ, đang chờ bọn họ trở về.
Sắc mặt của bà Hàn cũng không dễ nhìn, mấy tháng không gặp, gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Lúc này Hàn Thành Trì đã say bất tỉnh nhân sự, Cố Lan giúp bà Hàn kéo Hàn Thành Trì tới một cái giường đơn.
Hàn Thành Trì không mập, nhưng dù sao thân cao một mét tám, vẫn có chút nặng, mặc dù cuối thu, nhưng Cố Lan San vẫn mệt đến thở hồng hộc.
Bà Hàn đắp chăn cho Hàn Thành Trì xong, xoay người rót cho Cố Lan San một ly nước, lúc bưng đến cho Cố Lan San, bỗng nhiên bà lại ho kịch liệt, ho đến cái ly trong tay rơi xuống đất.
"Bác Hàn, bác làm sao vậy?" Cố Lan San đi lên phía trước, vội vàng đỡ bà Hàn, khi cô chạm vào tay bà Hàn, mới phát hiện nhiệt độ trên người bà vậy mà nóng đến như thế, Cố Lan San giơ tay lên, sờ sờ trán bà Hàn: "Trời ạ, bác Hàn, bác bị sốt lên rồi? Có uống thuốc hay không? Bây giờ con dẫn bác đi bệnh viện nha?"
Bà Hàn thật vất vả mới dừng ho khan lại, hơi thở hổn hển, cười lắc lắc đầu với Cố Lan San, nói: "Bác không sao, chỉ là bị cảm, không cần đi bệnh viện, sắc trời không còn sớm, con mau về nhà đi."
Cố Lan San nhìn bà Hàn, có chút lo lắng, nhưng bà Hàn nhấn mạnh bản thân mình không có việc gì một lần nữa, chỉ là cảm vặt, hơn nữa còn bảo ngày mai sẽ đi mua chút thuốc, lúc này Cố Lan San mới nửa tin nửa ngờ rời đi.
Bà Hàn đưa Cố Lan San ra khỏi Tứ Hợp Viện, thẳng đến trên con đường phố nhỏ đầu hẻm, nhìn Cố Lan San lên xe taxi, Cố Lan San vừa định nói lời tạm biệt với bà Hàn, thì bà Hàn lại đột nhiên mở miệng nói: "Lan San, chuyện bác bị bệnh, con không cần nói cho Thành Trì biết."
Đáy mắt của Cố Lan San thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, bà Hàn giống như là sợ Cố Lan San hiểu lầm, hiền lành cười cười, giải thích: "Công việc của Thành Trì rất bận, lại rất mệt, áp lực rất lớn, bác không muốn làm cho nó phân tâm vì bác, cho nên, bác mới bảo con đừng nói cho nó biết."
Cố Lan San gật đầu một cái, lúc này bà Hàn mới lại che miệng, nặng nề ho khan hai tiếng, nở một nụ cười với Cố Lan San, giúp Cố Lan San đóng cửa xe lại.
Xe taxi chậm rãi lái đi, Cố Lan San nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy bà Hàn đứng ở đầu hẻm thật lâu, mới chậm rãi xoay người, bước chân có chút chậm chạp, vừa đi, vừa cúi người ho khan, đáy lòng không nhịn được có một chút lo lắng.
Anh phải khống chế ham muốn trong lòng mình.
Bản thân anh đã đồng ý, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cho dù cả đời cô khó có khả năng trở lại bên cạnh mình.
. . .
. . .
Cố Lan San đưa Hàn Thành Trì đến Tứ Hợp Viện mà anh thuê, mới biết được, rốt cuộc hiện tại cuộc sống của Hàn Thành Trì có bao nhiêu khó khăn.
Bà Hàn nhận được điện thoại của Cố Lan San, vẫn luôn không ngủ, đang chờ bọn họ trở về.
Sắc mặt của bà Hàn cũng không dễ nhìn, mấy tháng không gặp, gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Lúc này Hàn Thành Trì đã say bất tỉnh nhân sự, Cố Lan giúp bà Hàn kéo Hàn Thành Trì tới một cái giường đơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Thành Trì không mập, nhưng dù sao thân cao một mét tám, vẫn có chút nặng, mặc dù cuối thu, nhưng Cố Lan San vẫn mệt đến thở hồng hộc.
Bà Hàn đắp chăn cho Hàn Thành Trì xong, xoay người rót cho Cố Lan San một ly nước, lúc bưng đến cho Cố Lan San, bỗng nhiên bà lại ho kịch liệt, ho đến cái ly trong tay rơi xuống đất.
"Bác Hàn, bác làm sao vậy?" Cố Lan San đi lên phía trước, vội vàng đỡ bà Hàn, khi cô chạm vào tay bà Hàn, mới phát hiện nhiệt độ trên người bà vậy mà nóng đến như thế, Cố Lan San giơ tay lên, sờ sờ trán bà Hàn: "Trời ạ, bác Hàn, bác bị sốt lên rồi? Có uống thuốc hay không? Bây giờ con dẫn bác đi bệnh viện nha?"
Bà Hàn thật vất vả mới dừng ho khan lại, hơi thở hổn hển, cười lắc lắc đầu với Cố Lan San, nói: "Bác không sao, chỉ là bị cảm, không cần đi bệnh viện, sắc trời không còn sớm, con mau về nhà đi."
Cố Lan San nhìn bà Hàn, có chút lo lắng, nhưng bà Hàn nhấn mạnh bản thân mình không có việc gì một lần nữa, chỉ là cảm vặt, hơn nữa còn bảo ngày mai sẽ đi mua chút thuốc, lúc này Cố Lan San mới nửa tin nửa ngờ rời đi.
Bà Hàn đưa Cố Lan San ra khỏi Tứ Hợp Viện, thẳng đến trên con đường phố nhỏ đầu hẻm, nhìn Cố Lan San lên xe taxi, Cố Lan San vừa định nói lời tạm biệt với bà Hàn, thì bà Hàn lại đột nhiên mở miệng nói: "Lan San, chuyện bác bị bệnh, con không cần nói cho Thành Trì biết."
Đáy mắt của Cố Lan San thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, bà Hàn giống như là sợ Cố Lan San hiểu lầm, hiền lành cười cười, giải thích: "Công việc của Thành Trì rất bận, lại rất mệt, áp lực rất lớn, bác không muốn làm cho nó phân tâm vì bác, cho nên, bác mới bảo con đừng nói cho nó biết."
Cố Lan San gật đầu một cái, lúc này bà Hàn mới lại che miệng, nặng nề ho khan hai tiếng, nở một nụ cười với Cố Lan San, giúp Cố Lan San đóng cửa xe lại.
Xe taxi chậm rãi lái đi, Cố Lan San nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy bà Hàn đứng ở đầu hẻm thật lâu, mới chậm rãi xoay người, bước chân có chút chậm chạp, vừa đi, vừa cúi người ho khan, đáy lòng không nhịn được có một chút lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro