Thầm lặng tương cứu lúc hoạn nạn (2)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thịnh Thế mặt mày hớn hở bước vào trong phòng, hồ nghi nhìn một vòng cả phòng khách trống rỗng. Ngay cả một người giúp việc cũng không có,
anh nhíu nhíu mày, nghĩ thầm mọi người chạy đi đâu, sau đó liền trực
tiếp vào toilet lầu một cởi quần áo dơ trên người xuống, tắm vội vàng,
tùy ý bọc một áo choàng tắm, cầm khăn tắm lau tóc đi ra.
Vừa vặn bà quản gia từ phòng bếp ra ngoài, đi ngang qua toilet, thấy Thịnh Thế bất chợt từ trong toilet đi ra.
Cả người bà quản gia lập tức căng lên, đáy lòng thầm nghĩ, tại sao mình xui xẻo như vậy, vừa ra tới lại đụng phải cậu Thịnh.
Bà quản gia cúi đầu, nín thở, hô một tiếng: "Cậu Thịnh." Sau đó, liền định nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ Thịnh Thế không hề có một chút tức giận nào như thường ngày, ngược lại tâm tình rất tốt, còn cố ý "Ừ" đáp lại câu "Cậu Thịnh." cuả bà quản gia , sau đó thấy trong tay bà quản gia là hai túi chườm nước đá, lại thuận miệng, hỏi:
"Cầm hai túi chườm nước đá làm gì vậy?"
Bà quản gia liếc mắt nhìn Thịnh Thế, phát hiện khóe môi nam tử còn câu nụ cười, hình như không có gì nguy hiểm, lúc này mới buông lỏng xuống, đáp:
"Mang cho cô San chườm mặt, sợ ngày mai dấu ngón tay sẽ có máu ứ đọng."
Thịnh Thế gật đầu một cái,bà quản gia cho là anh không phản đối, mới vừa tính toán tránh ra, Thịnh Thế lại mở miệng:
"Đưa cho tôi."
Nói xong, Thịnh Thế thẳng tay rút túi chường từ tay bà quản gia, bước hai bước lên cầu thang, lại dừng lại, quay đầu lại, hỏi:
"Sở Sở mới vừa trở lại đã ăn cái gì chưa?"
Bà quản gia lắc đầu một cái:
"Không có, lúc cô San trở vền, tôi có hỏi cô ấy có muốn ăn hay không đồ, cô San nói, không đói bụng, muốn tắm, rồi đi thẳng lên lầu tắm." Dừng một chút, bà lại bổ sung: "Không biết bên ngoài có phải là cô San đã ăn rồi không."
"Vậy bà cũng không chịu hỏi một câu!"
Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ liền trầm mặt, hỏi ngược một câu.
Giọng điệu không cao, giọng nói không lạnh, tuy nhiên lại khiến bà quản gia khẽ run rẩy, nghĩ thầm, rốt cuộc cậu Thịnh cũng nổi giận. . . . . .
Một giây kế tiếp, thịnh thế ngược lại đã khôi phục lại bình tĩnh giọng điệu, chữ chữ dặn dò:
"Mặc kệ cô ấy ăn chưa, đều đi nấu chút cháo, sau đó bưng lên."
Nói xong, thịnh thế lại không yên lòng nói thêm một câu:
"Buổi tối khuya , đừng cho quá nhiều dầu mỡ, cháo thanh đạm một chút thôi."
"Dạ, cậu Thịnh."
Bà quản gia gật đầu một cái, xoay người, chạy nhanh như làn khói trở về phòng bếp.
Thịnh Thế cầm túi chườm nước đá, lên lầu, anh còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, Cố Lan San đang ở bên trong đã nghe tiếng bước chân, trầm ổn vững vàng, cô lập tức cũng biết là Thịnh Thế tới, ban ngày cô đánh hắn, buổi tối còn chọc phiền toái lớn như vậy, lại nghĩ đến anh mới vừa điên cuồng giận dữ đánh người trước cổng biệt thự, lập tức đáy lòng run lên. Cô cũng không để ý tóc mình còn chưa có lau khô, liền từ trên ghế sa lon đứng lên, nhảy tót lên giường, vén chăn lên, cả nằm xuống.
Cố Lan San vừa mới nằm xuống, cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra. Bất giác, Cố Lan San kéo chăn qua đầu, đáy lòng nghĩ, giả bộ ngủ đi, giả bộ ngủ thì anh muốn phát giận cũng không được phát.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San đắp chăn kín mít trên giường, nhíu nhíu mày lông, cất bước đi tới.
Vừa vặn bà quản gia từ phòng bếp ra ngoài, đi ngang qua toilet, thấy Thịnh Thế bất chợt từ trong toilet đi ra.
Cả người bà quản gia lập tức căng lên, đáy lòng thầm nghĩ, tại sao mình xui xẻo như vậy, vừa ra tới lại đụng phải cậu Thịnh.
Bà quản gia cúi đầu, nín thở, hô một tiếng: "Cậu Thịnh." Sau đó, liền định nhanh chóng rời đi.
Ai ngờ Thịnh Thế không hề có một chút tức giận nào như thường ngày, ngược lại tâm tình rất tốt, còn cố ý "Ừ" đáp lại câu "Cậu Thịnh." cuả bà quản gia , sau đó thấy trong tay bà quản gia là hai túi chườm nước đá, lại thuận miệng, hỏi:
"Cầm hai túi chườm nước đá làm gì vậy?"
Bà quản gia liếc mắt nhìn Thịnh Thế, phát hiện khóe môi nam tử còn câu nụ cười, hình như không có gì nguy hiểm, lúc này mới buông lỏng xuống, đáp:
"Mang cho cô San chườm mặt, sợ ngày mai dấu ngón tay sẽ có máu ứ đọng."
Thịnh Thế gật đầu một cái,bà quản gia cho là anh không phản đối, mới vừa tính toán tránh ra, Thịnh Thế lại mở miệng:
"Đưa cho tôi."
Nói xong, Thịnh Thế thẳng tay rút túi chường từ tay bà quản gia, bước hai bước lên cầu thang, lại dừng lại, quay đầu lại, hỏi:
"Sở Sở mới vừa trở lại đã ăn cái gì chưa?"
Bà quản gia lắc đầu một cái:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có, lúc cô San trở vền, tôi có hỏi cô ấy có muốn ăn hay không đồ, cô San nói, không đói bụng, muốn tắm, rồi đi thẳng lên lầu tắm." Dừng một chút, bà lại bổ sung: "Không biết bên ngoài có phải là cô San đã ăn rồi không."
"Vậy bà cũng không chịu hỏi một câu!"
Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ liền trầm mặt, hỏi ngược một câu.
Giọng điệu không cao, giọng nói không lạnh, tuy nhiên lại khiến bà quản gia khẽ run rẩy, nghĩ thầm, rốt cuộc cậu Thịnh cũng nổi giận. . . . . .
Một giây kế tiếp, thịnh thế ngược lại đã khôi phục lại bình tĩnh giọng điệu, chữ chữ dặn dò:
"Mặc kệ cô ấy ăn chưa, đều đi nấu chút cháo, sau đó bưng lên."
Nói xong, thịnh thế lại không yên lòng nói thêm một câu:
"Buổi tối khuya , đừng cho quá nhiều dầu mỡ, cháo thanh đạm một chút thôi."
"Dạ, cậu Thịnh."
Bà quản gia gật đầu một cái, xoay người, chạy nhanh như làn khói trở về phòng bếp.
Thịnh Thế cầm túi chườm nước đá, lên lầu, anh còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, Cố Lan San đang ở bên trong đã nghe tiếng bước chân, trầm ổn vững vàng, cô lập tức cũng biết là Thịnh Thế tới, ban ngày cô đánh hắn, buổi tối còn chọc phiền toái lớn như vậy, lại nghĩ đến anh mới vừa điên cuồng giận dữ đánh người trước cổng biệt thự, lập tức đáy lòng run lên. Cô cũng không để ý tóc mình còn chưa có lau khô, liền từ trên ghế sa lon đứng lên, nhảy tót lên giường, vén chăn lên, cả nằm xuống.
Cố Lan San vừa mới nằm xuống, cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra. Bất giác, Cố Lan San kéo chăn qua đầu, đáy lòng nghĩ, giả bộ ngủ đi, giả bộ ngủ thì anh muốn phát giận cũng không được phát.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San đắp chăn kín mít trên giường, nhíu nhíu mày lông, cất bước đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro