Thập nhị, là tôi cưỡng hôn cô ấy (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thịnh Thế nắm di động, đường phía trước, đèn đỏ đã
biến thành đèn xanh, anh vẫn như cũ không có đi tiếp, phía sau, bấm còi
thúc giục, từng đợt rồi lại từng đợt còi chói tai truyền đến, Thịnh Thế
vẫn giống như không nghe thấy, lẳng lặng mà ngồi trên ghế lái, không có
mở miệng nói chuyện, biểu tình cực kì lạnh nhạt, làm cho người ta không
rõ cuối cùng là anh ta có hay vẫn đang không nghe điện thoại.
Hàn Thành Trì trầm mặc một hồi lâu, không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Thế, lại mở miệng, đặc biệt bình tĩnh nói: "Ban đầu tôi vốn phải giải thích giúp Cố Lan San, đúng lúc đó tôi lại thấy Cố Ân Ân bỏ chạy, cho nên tôi vội vàng đuổi theo ra ????????????? ngoài. Cho nên thật xin lỗi, không thể đưa ra lời giải thích cho Cố Lan San trước tiên, nhiều lần tôi thực sự cảm thấy chính mình không thể sống vui vẻ sống tiếp được nữa, bất quá có chút việc không làm, liền cố gắng mà tỉnh lại, suy nghĩ hơn nửa, cuối cùng nghĩ đến việc này, liền gọi điện thoại cho cậu."
Dừng một chút, Hàn Thành Trì còn nói: "Thập nhị, thật sự xin lỗi. Thay tôi nói một tiếng xin lỗi với Cố Lan San."
Thịnh Thế cảm thấy được miệng hết sức chát chát, anh hắn giọng một tiếng, vừa mở miệng, giọng nói có chút không rõ, khụ khụ cổ họng, liên tục khụ khụ nhiều lần, anh mới có thể nói ra, giọng nói khàn khàn có chút đè nén: "Hàn Thành Trì, cậu vì cái gì mà lại cưỡng hôn cô ấy?"
Lại một khoảng thời gian im lặng, rất lâu sau, Hàn Thành Trì mới nói: "Thập nhị, nếu tôi nói lúc ấy mất đi lí trí, liền hôn cô ấy, cậu tin sao?"
Thịnh Thế nghe nói như vậy, ánh mắt đều trở nên đỏ ngầu như máu, nắm chặc di động, trên trán đã nổi lên gân xanh, mạch máu đập liên hồi, hơn nữa ngày, anh mới nghiến răng nghiến lại nặn ra được một câu: "Hàn Thành Trì, tôi nhịn cậu đã đủ lâu, cậu đừng nên nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt của tôi."
Hàn Thành Trì không nói gì.
Thật lâu sau, Hàn Thành Trì mới mở miệng, hỏi: "Thập nhị, cậu xử lí Cố Lan San như thế nào rồi?"
"Cố Lan San là vợ của tôi, tôi muốn xử lí với cô ấy như thế nào thì xử lí như thế ấy, không cần một người ngoài như cậu quan tâm!" Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ ngay lập tức đáp lại một câu, sau đó cũng không chờ Hàn Thành Trì nói tiếp, liền răng rắc cúp điện thoại, ném điện thoại ra sau, anh cảm thấy trong ngực nóng như lửa đốt, sau đó hung hăng mà ném điện thoại ra ngoài bụi cỏ từ cửa kính xe.
Hàn Thành Trì lại dám hôn môi Cố Lan San.
Rất có thể muốn, anh cùng Cố Lan San căn bản là tách ra a!
Là Hàn Thành Trì anh ta lo lắng cho vợ của anh, Hàn Thành Trì làm cho anh thấy khó chịu!
Thịnh thế nắm chặc lấy tay lái, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc, dường ????????????? như anh đang cắn chặc hàm răng, thật sự như đang muốn bâm Hàn Thành Trì ra thành trăm mảnh!
...
...
Sau khi điện thoại bị ngắt, Hàn Thành Trì yếu ớt nằm trở lại trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thập nhị tức giận, anh em này, chỉ sợ là từ nay cùng hắn anh ta đoạn tuyệt quan hệ rồi.
Hàn Thành Trì trầm mặc một hồi lâu, không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Thế, lại mở miệng, đặc biệt bình tĩnh nói: "Ban đầu tôi vốn phải giải thích giúp Cố Lan San, đúng lúc đó tôi lại thấy Cố Ân Ân bỏ chạy, cho nên tôi vội vàng đuổi theo ra ????????????? ngoài. Cho nên thật xin lỗi, không thể đưa ra lời giải thích cho Cố Lan San trước tiên, nhiều lần tôi thực sự cảm thấy chính mình không thể sống vui vẻ sống tiếp được nữa, bất quá có chút việc không làm, liền cố gắng mà tỉnh lại, suy nghĩ hơn nửa, cuối cùng nghĩ đến việc này, liền gọi điện thoại cho cậu."
Dừng một chút, Hàn Thành Trì còn nói: "Thập nhị, thật sự xin lỗi. Thay tôi nói một tiếng xin lỗi với Cố Lan San."
Thịnh Thế cảm thấy được miệng hết sức chát chát, anh hắn giọng một tiếng, vừa mở miệng, giọng nói có chút không rõ, khụ khụ cổ họng, liên tục khụ khụ nhiều lần, anh mới có thể nói ra, giọng nói khàn khàn có chút đè nén: "Hàn Thành Trì, cậu vì cái gì mà lại cưỡng hôn cô ấy?"
Lại một khoảng thời gian im lặng, rất lâu sau, Hàn Thành Trì mới nói: "Thập nhị, nếu tôi nói lúc ấy mất đi lí trí, liền hôn cô ấy, cậu tin sao?"
Thịnh Thế nghe nói như vậy, ánh mắt đều trở nên đỏ ngầu như máu, nắm chặc di động, trên trán đã nổi lên gân xanh, mạch máu đập liên hồi, hơn nữa ngày, anh mới nghiến răng nghiến lại nặn ra được một câu: "Hàn Thành Trì, tôi nhịn cậu đã đủ lâu, cậu đừng nên nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt của tôi."
Hàn Thành Trì không nói gì.
Thật lâu sau, Hàn Thành Trì mới mở miệng, hỏi: "Thập nhị, cậu xử lí Cố Lan San như thế nào rồi?"
"Cố Lan San là vợ của tôi, tôi muốn xử lí với cô ấy như thế nào thì xử lí như thế ấy, không cần một người ngoài như cậu quan tâm!" Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ ngay lập tức đáp lại một câu, sau đó cũng không chờ Hàn Thành Trì nói tiếp, liền răng rắc cúp điện thoại, ném điện thoại ra sau, anh cảm thấy trong ngực nóng như lửa đốt, sau đó hung hăng mà ném điện thoại ra ngoài bụi cỏ từ cửa kính xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Thành Trì lại dám hôn môi Cố Lan San.
Rất có thể muốn, anh cùng Cố Lan San căn bản là tách ra a!
Là Hàn Thành Trì anh ta lo lắng cho vợ của anh, Hàn Thành Trì làm cho anh thấy khó chịu!
Thịnh thế nắm chặc lấy tay lái, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc, dường ????????????? như anh đang cắn chặc hàm răng, thật sự như đang muốn bâm Hàn Thành Trì ra thành trăm mảnh!
...
...
Sau khi điện thoại bị ngắt, Hàn Thành Trì yếu ớt nằm trở lại trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thập nhị tức giận, anh em này, chỉ sợ là từ nay cùng hắn anh ta đoạn tuyệt quan hệ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro