Thịnh Thế và Lan San kết hôn (kết thúc 59)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Edit: Nhật Dương
Anh và cô quay đầu nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy ý cười, niềm hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài.
. . .
. . .
Hàn Thành Trì vẫn nhìn Cố Ân Ân không nhúc nhích, một lúc sau anh mới giật giật ngón tay lướt nhẹ qua hàng mi, hơn ba mươi giây sau anh mới mở miệng nói: "Ân Ân, nếu em đã quyết định như vậy thì anh tôn trọng sự lựa chọn của em."
Nước mắt Cố Ân Ân từng viên từng viên lăn xuống nhưng cô liều mạng kéo môi nở nụ cười: "Thành Trì, em đã quyết định tốt lắm, em nghĩ đây là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời em."
"Do anh mà mẹ em mới bị ngồi tù, dù có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ em."
"Em nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, giữa anh và em không còn quay lại được nữa." lqđ
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt dịu dàng như nước: "Em biết, anh cưới em cũng chỉ vì đồng tình, thấy em bây giờ không còn gì nữa, không muốn em chịu uất ức, nhưng Thành Trì, em không muốn tiếp tục khổ sở nữa, mục đích hôm nay em gặp anh là để hỏi anh một câu, anh...anh có từng có chút do dự nào với em không, sau đó là nói lời tạm biệt với anh."
"Tạm biệt?" Giọng nói của Hàn Thành Trì có chút kinh ngạc.
Cố Ân Ân cúi đầu, uống hết ly cà phê đã nguội lạnh: "Đúng vậy, tạm biệt."
"Thành Trì, em phải đi, hai giờ chiều nay lên máy bay, bay đến Mĩ."
Thật ra thì cô đã sớm có ý định đi, chẳng qua là cô còn tính mang theo đứa bé của bọn họ đi cùng, bây giờ đứa bé không còn nhưng cô vẫn muốn đi.
Cố Ân Ân vừa nghĩ đến đứa bé, trong lòng cảm thấy đau xót khổ sở nhưng cô cố nén lại nói: "Có lẽ cả đời này em cũng sẽ không trở về." dđ/lqđ
Hàn Thành Trì khẽ nhắm mắt lại, từ từ dựa vào thành ghế mềm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn thủy tinh chói mắt của quán trà.
"Thành Trì, giữa chúng ta chỉ còn lại kỷ niệm."
"Từ lúc em vứt bỏ anh gả cho Lộ Nhất Phàm, tình yêu của chúng ta đã không còn."
"Thành Trì, có lẽ trong lòng em còn có anh và trong lòng anh cũng còn có em nhưng đó không phải tình yêu."
Giọng Cố Ân Ân trở nên nghẹn ngào run rẩy: "Anh quan tâm em, lúc em đánh mất đứa bé của Lộ Nhất Phàm, em gọi một cuộc điện thoại thì anh sẽ đến cứu em, nhưng. . . . . ."
"Nhưng chúng ta thật sự không yêu nhau, nếu như Lộ Nhất Phàm luôn đối xử tốt với em, có lẽ, Thành Trì, em sẽ không nhớ tới anh."
"Thành Trì. . . . . . Thật ra thì anh cũng hiểu những điều này không phải sao?" dđlêquýđôn♠
Cố Ân Ân không dừng được nước mắt đang chảy ra ngoài, cô giơ tay lau đi nhưng vẫn không ngừng được nước mắt rơi, cô vẫn như trước đây mà úp mặt lên bàn không ngừng khóc.
Hàn Thành Trì trầm mặc nhìn sang chỗ khác, không nhìn Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân khóc thật lâu mới ngừng, sau đó ngồi dậy lấy khăn giấy lau mặt sạch sẽ, không nhìn ra chút dấu vết vừa khóc, cô giơ tay lên nhấn chuông phục vụ, sau đó nói với người phục vụ đang đi tới: "Làm phiền anh tính tiền."
Hàn Thành Trì lập tức móc thẻ trong túi ra đưa cho phục vụ.
Lúc phục vụ xoay người đi cà thẻ, Cố Ân Ân đứng lên nói: "Thành Trì, anh vốn muốn tham gia hôn lễ của Lan San, bây giờ mới mười hai giờ, anh đi vẫn còn kịp, giờ em phải ra sân bay."
Anh và cô quay đầu nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy ý cười, niềm hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài.
. . .
. . .
Hàn Thành Trì vẫn nhìn Cố Ân Ân không nhúc nhích, một lúc sau anh mới giật giật ngón tay lướt nhẹ qua hàng mi, hơn ba mươi giây sau anh mới mở miệng nói: "Ân Ân, nếu em đã quyết định như vậy thì anh tôn trọng sự lựa chọn của em."
Nước mắt Cố Ân Ân từng viên từng viên lăn xuống nhưng cô liều mạng kéo môi nở nụ cười: "Thành Trì, em đã quyết định tốt lắm, em nghĩ đây là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời em."
"Do anh mà mẹ em mới bị ngồi tù, dù có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ em."
"Em nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, giữa anh và em không còn quay lại được nữa." lqđ
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt dịu dàng như nước: "Em biết, anh cưới em cũng chỉ vì đồng tình, thấy em bây giờ không còn gì nữa, không muốn em chịu uất ức, nhưng Thành Trì, em không muốn tiếp tục khổ sở nữa, mục đích hôm nay em gặp anh là để hỏi anh một câu, anh...anh có từng có chút do dự nào với em không, sau đó là nói lời tạm biệt với anh."
"Tạm biệt?" Giọng nói của Hàn Thành Trì có chút kinh ngạc.
Cố Ân Ân cúi đầu, uống hết ly cà phê đã nguội lạnh: "Đúng vậy, tạm biệt."
"Thành Trì, em phải đi, hai giờ chiều nay lên máy bay, bay đến Mĩ."
Thật ra thì cô đã sớm có ý định đi, chẳng qua là cô còn tính mang theo đứa bé của bọn họ đi cùng, bây giờ đứa bé không còn nhưng cô vẫn muốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ân Ân vừa nghĩ đến đứa bé, trong lòng cảm thấy đau xót khổ sở nhưng cô cố nén lại nói: "Có lẽ cả đời này em cũng sẽ không trở về." dđ/lqđ
Hàn Thành Trì khẽ nhắm mắt lại, từ từ dựa vào thành ghế mềm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn thủy tinh chói mắt của quán trà.
"Thành Trì, giữa chúng ta chỉ còn lại kỷ niệm."
"Từ lúc em vứt bỏ anh gả cho Lộ Nhất Phàm, tình yêu của chúng ta đã không còn."
"Thành Trì, có lẽ trong lòng em còn có anh và trong lòng anh cũng còn có em nhưng đó không phải tình yêu."
Giọng Cố Ân Ân trở nên nghẹn ngào run rẩy: "Anh quan tâm em, lúc em đánh mất đứa bé của Lộ Nhất Phàm, em gọi một cuộc điện thoại thì anh sẽ đến cứu em, nhưng. . . . . ."
"Nhưng chúng ta thật sự không yêu nhau, nếu như Lộ Nhất Phàm luôn đối xử tốt với em, có lẽ, Thành Trì, em sẽ không nhớ tới anh."
"Thành Trì. . . . . . Thật ra thì anh cũng hiểu những điều này không phải sao?" dđlêquýđôn♠
Cố Ân Ân không dừng được nước mắt đang chảy ra ngoài, cô giơ tay lau đi nhưng vẫn không ngừng được nước mắt rơi, cô vẫn như trước đây mà úp mặt lên bàn không ngừng khóc.
Hàn Thành Trì trầm mặc nhìn sang chỗ khác, không nhìn Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân khóc thật lâu mới ngừng, sau đó ngồi dậy lấy khăn giấy lau mặt sạch sẽ, không nhìn ra chút dấu vết vừa khóc, cô giơ tay lên nhấn chuông phục vụ, sau đó nói với người phục vụ đang đi tới: "Làm phiền anh tính tiền."
Hàn Thành Trì lập tức móc thẻ trong túi ra đưa cho phục vụ.
Lúc phục vụ xoay người đi cà thẻ, Cố Ân Ân đứng lên nói: "Thành Trì, anh vốn muốn tham gia hôn lễ của Lan San, bây giờ mới mười hai giờ, anh đi vẫn còn kịp, giờ em phải ra sân bay."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro