Tỏ tình trong giây phút sinh tử (34)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thịnh Thế vừa nói vừa đứng lên, anh hoàn toàn quên mất trong phòng bệnh có
chuông phục vụ, cả người liền hỗn loạn tính chạy ra ngoài tìm bác sĩ
thật.
Cố Lan San tay mắt lanh lẹ lập tức bắt được ý phục của Thịnh Thế, sau đó nước mắt cứ thế mà tuôn, giống như là một dòng sông nhỏ chảy mãi không ngừng
Thịnh Thế muốn đi cũng không thể đi, nhìn Cố Lan San nước mắt không ngừng nắm y phục của mình, nhìn mình, bộ dáng kia không nói được khiến anh tan nát cõi lòng.
Anh cắn răng, giơ tay lên, muốn kéo tau cô xuống:
"Sở Sở, anh đi kêu thầy thuốc, em chờ một chút."
Cố Lan San không nói hai lời, đột nhiên nhào vào trong ngực anh.
Đôi tay cô hung hăng ôm eo anh, cũng không nói chuyện, chỉ khóc, một lát sau nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, bây giờ anh mới biết thì ra cô cũng có nhiều nước mắt như vậy.
Lòng Thịnh Thế bị Cố Lan San khóc mà tan thành từng mảnh, mặc dù anh không biết rốt cuộc bởi vì sao mà cô khóc, nhưng anh lại còn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như là dụ dỗ châu báu trân quý nhất, vừa cẩn thận, vừa nhu tình như nước.
Cố Lan San vẫn khóc như cũ, Thịnh Thế làm sao có thể cảm nhận được cảm giác nơi đáy long cô bây giờ, cô quan tâm tới nhiều người như vậy, nhưng nhiều người như vậy cuối cùng đều rời cô mà đi, cô muốn bắt cũng bắt không được, cô vẫn luôn rất kiên cường, sau đó cô sẽ cố thật kiên cường giống như thiên hạ vô địch vậy.
Cô vẫn muốn, mặc dù người của toàn thế giới đều ăn hiếp cô, chỉ cần chính cô không để bản thân uất ức là tốt rồi.
Cô không có lý do gì yêu cầu người khác đối tốt với cô, bởi vì không có người nào thiếu nợ cô, cô chỉ có thể mình đối với mình tốt.
Nhưng vào giây phút trước cái chết ban sáng, trong lúc bất chợt cô cảm thấy, thật ra cô thật sự cần một người, cần một người luôn ở bên cạnh mình, khi cô bị bệnh có thể chăm sóc cô, khi cô khổ sở có thể dỗ dành cô, khi cô mất hứng có thể dung túng cô tùy hứng, khi cô vui sướng có thể cùng với cô điên cuồng.
Cô khát vọng một người như vậy, bước tới trước, trời cao biển rộng, lui về sau một bước, ngã vào trong ngực của anh.
Cô cảm thấy sống chết không ai quan tâm thăm hỏi thật là đáng thương.
Loại cảm giác đó quá kinh khủng giống như là toàn thế giới cũng từ bỏ mình.
Nếu như chỉ có một mình cô, có lẽ cô sẽ không khóc, nhưng khi mở mắt, cô lại thấy Thịnh Thế, thấy cái người mà trước khi chết mình vẫn nghĩ tới, cô lại đột nhiên mềm mại khóc giống loại phụ nữ cô vẫn căm ghét.
Cô cảm thấy thật kì cục.
Nhưng cô thật sự muốn cứ kì cục với Thịnh Thế một lần như vậy.
Bất kể cô và anh đã li hon chưa, bất kể khoảng cách giữa 2 người là những gì, cô muốn đem uất ức của mình, sợ hãi của mình, khóc lên cho thỏa.
Cố Lan San bên này tiếp tục khóc, Thịnh Thế bên kia lại gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa vỗ phía sau lưng cô, vừa vội vã cuống cuồng hỏi:
"Sở Sở, em làm sao vậy? Em nói. . . . . . Có phải bị đau hay không? Còn chưa được thoải mái sao? Đừng khóc, anh xem thật kỹ một chút, ngoan. . . . . ."
Cố Lan San tay mắt lanh lẹ lập tức bắt được ý phục của Thịnh Thế, sau đó nước mắt cứ thế mà tuôn, giống như là một dòng sông nhỏ chảy mãi không ngừng
Thịnh Thế muốn đi cũng không thể đi, nhìn Cố Lan San nước mắt không ngừng nắm y phục của mình, nhìn mình, bộ dáng kia không nói được khiến anh tan nát cõi lòng.
Anh cắn răng, giơ tay lên, muốn kéo tau cô xuống:
"Sở Sở, anh đi kêu thầy thuốc, em chờ một chút."
Cố Lan San không nói hai lời, đột nhiên nhào vào trong ngực anh.
Đôi tay cô hung hăng ôm eo anh, cũng không nói chuyện, chỉ khóc, một lát sau nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, bây giờ anh mới biết thì ra cô cũng có nhiều nước mắt như vậy.
Lòng Thịnh Thế bị Cố Lan San khóc mà tan thành từng mảnh, mặc dù anh không biết rốt cuộc bởi vì sao mà cô khóc, nhưng anh lại còn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như là dụ dỗ châu báu trân quý nhất, vừa cẩn thận, vừa nhu tình như nước.
Cố Lan San vẫn khóc như cũ, Thịnh Thế làm sao có thể cảm nhận được cảm giác nơi đáy long cô bây giờ, cô quan tâm tới nhiều người như vậy, nhưng nhiều người như vậy cuối cùng đều rời cô mà đi, cô muốn bắt cũng bắt không được, cô vẫn luôn rất kiên cường, sau đó cô sẽ cố thật kiên cường giống như thiên hạ vô địch vậy.
Cô vẫn muốn, mặc dù người của toàn thế giới đều ăn hiếp cô, chỉ cần chính cô không để bản thân uất ức là tốt rồi.
Cô không có lý do gì yêu cầu người khác đối tốt với cô, bởi vì không có người nào thiếu nợ cô, cô chỉ có thể mình đối với mình tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vào giây phút trước cái chết ban sáng, trong lúc bất chợt cô cảm thấy, thật ra cô thật sự cần một người, cần một người luôn ở bên cạnh mình, khi cô bị bệnh có thể chăm sóc cô, khi cô khổ sở có thể dỗ dành cô, khi cô mất hứng có thể dung túng cô tùy hứng, khi cô vui sướng có thể cùng với cô điên cuồng.
Cô khát vọng một người như vậy, bước tới trước, trời cao biển rộng, lui về sau một bước, ngã vào trong ngực của anh.
Cô cảm thấy sống chết không ai quan tâm thăm hỏi thật là đáng thương.
Loại cảm giác đó quá kinh khủng giống như là toàn thế giới cũng từ bỏ mình.
Nếu như chỉ có một mình cô, có lẽ cô sẽ không khóc, nhưng khi mở mắt, cô lại thấy Thịnh Thế, thấy cái người mà trước khi chết mình vẫn nghĩ tới, cô lại đột nhiên mềm mại khóc giống loại phụ nữ cô vẫn căm ghét.
Cô cảm thấy thật kì cục.
Nhưng cô thật sự muốn cứ kì cục với Thịnh Thế một lần như vậy.
Bất kể cô và anh đã li hon chưa, bất kể khoảng cách giữa 2 người là những gì, cô muốn đem uất ức của mình, sợ hãi của mình, khóc lên cho thỏa.
Cố Lan San bên này tiếp tục khóc, Thịnh Thế bên kia lại gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa vỗ phía sau lưng cô, vừa vội vã cuống cuồng hỏi:
"Sở Sở, em làm sao vậy? Em nói. . . . . . Có phải bị đau hay không? Còn chưa được thoải mái sao? Đừng khóc, anh xem thật kỹ một chút, ngoan. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro