Tỏ tình trong giây phút sinh tử (45)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Không khí bên trong xe yên tĩnh có chút kỳ lạ, Cố Lan San cắn môi dưới há to miệng muốn nói gì đó, nhưng đáy lòng cảm thấy
đau đớn nặng nề truyền tới từng đợt, đau đến cô không giải thích được.
Cô thế mà phát hiện mình có chút không nỡ cứ như vậy từ này về sau không gặp gỡ Thịnh Thế nữa. Cuối cùng lời tạm biệt Cố Lan San không thể nói
ra miệng, chỉ hung hăng mấp máy môi, sau đó lặng lẽ đẩy cửa xe ra xuống
xe.
Cửa xe đóng lại phát ra tiếng vang không lớn, Thịnh Thế hoảng sợ thân người hơi run rẩy, tầm mắt anh vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, qua hồi lâu mí mắt anh mới nhẹ nhàng chớp chớp chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh. Ánh mắt thâm thúy của anh khẽ chớp, dường như có thể thấy được bóng dáng cô trên chỗ ngồi kia.
Tất cả những chuyện tốt đẹp này giống như một ảo ảnh, chỉ duy trì ngắn ngủi vài ngày rồi phải quay về điểm bắt đầu sao?
….
Mấy ngày tiếp theo thật sự có thể dùng từ buồn tẻ nhàm chán để hình dung cuộc sống của Cố Lan San.
Mùa thu ở Bắc Kinh luôn rất ngắn, một luồng không khí lạnh đánh úp nhiệt độ liền hạ xuống có chút không nhân đạo, nhưng Bắc Kinh vẫn chưa tới mùa hè buổi tối hơi lành lạnh, Cố Lan San đi vào siêu thị mua một chiếc chăn mới.
Siêu thị cũng không xa chỗ cô ở là mấy cho nên xách chăn về nhà phải đi qua lối đi dành cho người đi bộ, lúc Cố Lan San chờ đèn xanh thấy một xe cực kỳ quen thuộc.
Audi A8.
Biển số xe quân đội.
Cố Lan San đứng trên lối qua đường sững sờ nhìn chiếc xe kia một lát, Thịnh Thế chăm chú nhìn đèn đỏ trước mắt, gò má nhíu chặt, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ tôn lên làn da anh càng thêm trắng, tăng thêm mấy phần khí chất tao nhã.
Đèn đỏ nhanh chóng chuyển sang màu xanh, Thịnh Thế thuần thục đạp chân ga chậm rãi lái xe, hơi nghiêng người về phía sau nên Cố Lan San thấy chỗ bên cạnh tài xế có một người đang ngồi.
Là một người phụ nữ.
Cũng là người phụ nữ cô sớm quen thuộc.
Tô Kiều Kiều.
Sau đó cô còn chưa kịp nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thịnh Thế và Tô Kiều Kiều như thế nào xe đã tiến vào dòng xe biến mất không thấy bóng dáng.
Không biết có phải mấy ngày rồi tới kỳ hay không, Cố Lan San nhất thời cảm thấy trong lòng càng ngày càng cuộn sóng, cô xách chăn lên băng qua đường cái.
Bên cửa tiểu khu cô ở có một rạp chiếu phim, ở cửa treo một bảng hiệu rất lớn đang quảng cáo một bộ phim mới.
Cố Lan San dừng bước ngẩng đầu lên liếc nhìn phần quảng cáo kia, là bộ phim đầu tiên Tô Kiều Kiều tiến quân vào nghề điện ảnh và truyền hình.
Là một bộ phim tập đoàn Bắc Dương và Thập Lý Thịnh Thế hùn vốn đầu tư.
Hôm nay vừa vặn công chiếu.
Trên biển quảng cáo là một đoạn chiếu về Tô Kiều Kiều trong phim, do hiệu ứng đặc biệt nên xinh đẹp kinh người.
Cố Lan San đứng đó chăm chú nhìn một lúc, sau đó bĩu môi đi về nhà.
Cơm tối Cố Lan San không có khẩu vị gì cho nên ăn rất ít, sau khi ăn xong cảm thấy bụng đau dữ dội là triệu chứng biểu hiện khi đến kỳ kinh nguyệt, cô lên giường hơi sớm đắp hai chăn cảm thấy rất ấm áp, chưa tới tám giờ đã ngủ mất.
Cửa xe đóng lại phát ra tiếng vang không lớn, Thịnh Thế hoảng sợ thân người hơi run rẩy, tầm mắt anh vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, qua hồi lâu mí mắt anh mới nhẹ nhàng chớp chớp chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh. Ánh mắt thâm thúy của anh khẽ chớp, dường như có thể thấy được bóng dáng cô trên chỗ ngồi kia.
Tất cả những chuyện tốt đẹp này giống như một ảo ảnh, chỉ duy trì ngắn ngủi vài ngày rồi phải quay về điểm bắt đầu sao?
….
Mấy ngày tiếp theo thật sự có thể dùng từ buồn tẻ nhàm chán để hình dung cuộc sống của Cố Lan San.
Mùa thu ở Bắc Kinh luôn rất ngắn, một luồng không khí lạnh đánh úp nhiệt độ liền hạ xuống có chút không nhân đạo, nhưng Bắc Kinh vẫn chưa tới mùa hè buổi tối hơi lành lạnh, Cố Lan San đi vào siêu thị mua một chiếc chăn mới.
Siêu thị cũng không xa chỗ cô ở là mấy cho nên xách chăn về nhà phải đi qua lối đi dành cho người đi bộ, lúc Cố Lan San chờ đèn xanh thấy một xe cực kỳ quen thuộc.
Audi A8.
Biển số xe quân đội.
Cố Lan San đứng trên lối qua đường sững sờ nhìn chiếc xe kia một lát, Thịnh Thế chăm chú nhìn đèn đỏ trước mắt, gò má nhíu chặt, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ tôn lên làn da anh càng thêm trắng, tăng thêm mấy phần khí chất tao nhã.
Đèn đỏ nhanh chóng chuyển sang màu xanh, Thịnh Thế thuần thục đạp chân ga chậm rãi lái xe, hơi nghiêng người về phía sau nên Cố Lan San thấy chỗ bên cạnh tài xế có một người đang ngồi.
Là một người phụ nữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng là người phụ nữ cô sớm quen thuộc.
Tô Kiều Kiều.
Sau đó cô còn chưa kịp nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thịnh Thế và Tô Kiều Kiều như thế nào xe đã tiến vào dòng xe biến mất không thấy bóng dáng.
Không biết có phải mấy ngày rồi tới kỳ hay không, Cố Lan San nhất thời cảm thấy trong lòng càng ngày càng cuộn sóng, cô xách chăn lên băng qua đường cái.
Bên cửa tiểu khu cô ở có một rạp chiếu phim, ở cửa treo một bảng hiệu rất lớn đang quảng cáo một bộ phim mới.
Cố Lan San dừng bước ngẩng đầu lên liếc nhìn phần quảng cáo kia, là bộ phim đầu tiên Tô Kiều Kiều tiến quân vào nghề điện ảnh và truyền hình.
Là một bộ phim tập đoàn Bắc Dương và Thập Lý Thịnh Thế hùn vốn đầu tư.
Hôm nay vừa vặn công chiếu.
Trên biển quảng cáo là một đoạn chiếu về Tô Kiều Kiều trong phim, do hiệu ứng đặc biệt nên xinh đẹp kinh người.
Cố Lan San đứng đó chăm chú nhìn một lúc, sau đó bĩu môi đi về nhà.
Cơm tối Cố Lan San không có khẩu vị gì cho nên ăn rất ít, sau khi ăn xong cảm thấy bụng đau dữ dội là triệu chứng biểu hiện khi đến kỳ kinh nguyệt, cô lên giường hơi sớm đắp hai chăn cảm thấy rất ấm áp, chưa tới tám giờ đã ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro