Tỏ tình trong giây phút sinh tử (48)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Cô quay đầu liếc nhìn tên người hiện lên trên màn
hình di động sửng sốt một lát, sau đó cô cảm thấy hình như trong đáy
lòng có niềm vui sướng đang dần trào dâng.
Điện thoại rung lên ba lần cô mới nghe máy, rõ ràng trái tim nhỏ đập thình thịch mãi không ngừng nhưng sau khi ấn nút nghe thì giọng điệu nói ra vô cùng bình tĩnh: “A lô?”
“Tối nay có thời gian rãnh không?” So sánh với sự ngụy trang nho nhỏ của Cố Lan San thì Thịnh Thế thẳng thắn hơn cô rất nhiều.
Trái tim Cố Lan San lại hung hăng đập mạnh mấy cái, cô cầm điện thoại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rõ ràng rất kích động nhưng giọng điệu còn bình tĩnh hơn cả lúc nãy rất nhiều: “Chắc không có việc gì, thế nào, anh có chuyện gì sao?”
“Ừ.”
“Chuyện gì?” Trong giọng Cố Lan San thoáng hiện chút run rẩy không đè nén được.
“Anh tới đòi nợ.”
Đòi nợ? Cố Lan San nhíu mày không hiểu, sau đó lại nghe thấy giọng Thịnh Thế không nhanh không chậm truyền tới: “Lần trước em nhờ anh giúp một việc, lần này anh cần em giúp một việc.”
Cố Lan San biết Thịnh Thế chỉ chính là lần giúp mình gặp Diệp Dao ngày đó đáy lòng thầm có chút mong đợi, ngoài miệng lại mắng Thịnh Thế một câu: “Thật là người đàn ông hẹp hòi!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Thịnh Thế, hình như tâm tình vô cùng tốt, Cố Lan San nghe theo đó tâm tình cũng khá hơn. Lúc nãy xem bản thảo tâm tình có chút không vui cũng dần biến mất, giọng nói trong miệng cô rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút tò mò: “Việc gì vậy hả?”
“Theo anh tham gia bữa tiệc từ thiện.”
À!
Nhất thời Cố Lan San không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát sau đó cong môi, cô sợ mình cười ra tiếng liền nâng tay che kín miệng mình, con ngươi linh hoạt đảo quanh bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Thịnh Thế vậy mà mời cô tham gia tiệc từ thiện, ý của anh chính là mang cô đi gặp mấy người hợp tác làm ăn trong công việc của anh.
Cô và anh kết hôn lâu như vậy anh chỉ từng yêu cầu cô theo anh tham gia tiệc xã giao một lần, lần đó cô không thoải mái nên từ chối sau đó anh không còn đề cập tới nữa. Trái lại cô thường thấy đủ loại hình ảnh có mặt anh và cô gái theo anh trên những tin tức scandal.
Còn lần này anh thế mà lại muốn dẫn theo cô?
Thật ra thì Cố Lan San không thích những trường hợp tiệc xã giao đó, nhưng cô không biết sao giờ này mình lại cảm thấy vui vẻ.
“Có khó khăn gì sao?” Thịnh Thế thấy Cố Lan San do dự không lên tiếng liền mở miệng hỏi.
“À?” Cố Lan San lại hoảng hốt kêu một tiếng, sau đó nghe tiếng Thịnh Thế truyền tới lần nữa: “Nếu như có khó khăn…..”
Thịnh Thế còn chưa dứt lời Cố Lan San đã giành cắt ngang lời anh trước: “Em đang nghĩ, hình như em không có lễ phục dạ hội nè!”
Trong giọng điệu Cố Lan San đầy sự mất mát.
Thịnh Thế nghe thấy cười khẽ hai tiếng liên tiếp, nói: “Mấy giờ tan làm? Anh tới đón em.”
Cố Lan San nhìn thời gian trên điện thoại, áp điện thoại vào tai lần nữa, trả lời: “Sáu giờ tan việc.” Nói xong Cố Lan San lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng năm giờ rưỡi em có thể đi rồi.”
“Ừm, vậy năm giờ rưỡi gặp.”
“Được, chút nữa gặp.” Cố Lan San nói xong lại nói thêm câu: “Em cúp máy.”
“Ừ, cúp đi.”
Điện thoại rung lên ba lần cô mới nghe máy, rõ ràng trái tim nhỏ đập thình thịch mãi không ngừng nhưng sau khi ấn nút nghe thì giọng điệu nói ra vô cùng bình tĩnh: “A lô?”
“Tối nay có thời gian rãnh không?” So sánh với sự ngụy trang nho nhỏ của Cố Lan San thì Thịnh Thế thẳng thắn hơn cô rất nhiều.
Trái tim Cố Lan San lại hung hăng đập mạnh mấy cái, cô cầm điện thoại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rõ ràng rất kích động nhưng giọng điệu còn bình tĩnh hơn cả lúc nãy rất nhiều: “Chắc không có việc gì, thế nào, anh có chuyện gì sao?”
“Ừ.”
“Chuyện gì?” Trong giọng Cố Lan San thoáng hiện chút run rẩy không đè nén được.
“Anh tới đòi nợ.”
Đòi nợ? Cố Lan San nhíu mày không hiểu, sau đó lại nghe thấy giọng Thịnh Thế không nhanh không chậm truyền tới: “Lần trước em nhờ anh giúp một việc, lần này anh cần em giúp một việc.”
Cố Lan San biết Thịnh Thế chỉ chính là lần giúp mình gặp Diệp Dao ngày đó đáy lòng thầm có chút mong đợi, ngoài miệng lại mắng Thịnh Thế một câu: “Thật là người đàn ông hẹp hòi!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Thịnh Thế, hình như tâm tình vô cùng tốt, Cố Lan San nghe theo đó tâm tình cũng khá hơn. Lúc nãy xem bản thảo tâm tình có chút không vui cũng dần biến mất, giọng nói trong miệng cô rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút tò mò: “Việc gì vậy hả?”
“Theo anh tham gia bữa tiệc từ thiện.”
À!
Nhất thời Cố Lan San không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát sau đó cong môi, cô sợ mình cười ra tiếng liền nâng tay che kín miệng mình, con ngươi linh hoạt đảo quanh bộ dáng vô cùng vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Thế vậy mà mời cô tham gia tiệc từ thiện, ý của anh chính là mang cô đi gặp mấy người hợp tác làm ăn trong công việc của anh.
Cô và anh kết hôn lâu như vậy anh chỉ từng yêu cầu cô theo anh tham gia tiệc xã giao một lần, lần đó cô không thoải mái nên từ chối sau đó anh không còn đề cập tới nữa. Trái lại cô thường thấy đủ loại hình ảnh có mặt anh và cô gái theo anh trên những tin tức scandal.
Còn lần này anh thế mà lại muốn dẫn theo cô?
Thật ra thì Cố Lan San không thích những trường hợp tiệc xã giao đó, nhưng cô không biết sao giờ này mình lại cảm thấy vui vẻ.
“Có khó khăn gì sao?” Thịnh Thế thấy Cố Lan San do dự không lên tiếng liền mở miệng hỏi.
“À?” Cố Lan San lại hoảng hốt kêu một tiếng, sau đó nghe tiếng Thịnh Thế truyền tới lần nữa: “Nếu như có khó khăn…..”
Thịnh Thế còn chưa dứt lời Cố Lan San đã giành cắt ngang lời anh trước: “Em đang nghĩ, hình như em không có lễ phục dạ hội nè!”
Trong giọng điệu Cố Lan San đầy sự mất mát.
Thịnh Thế nghe thấy cười khẽ hai tiếng liên tiếp, nói: “Mấy giờ tan làm? Anh tới đón em.”
Cố Lan San nhìn thời gian trên điện thoại, áp điện thoại vào tai lần nữa, trả lời: “Sáu giờ tan việc.” Nói xong Cố Lan San lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng năm giờ rưỡi em có thể đi rồi.”
“Ừm, vậy năm giờ rưỡi gặp.”
“Được, chút nữa gặp.” Cố Lan San nói xong lại nói thêm câu: “Em cúp máy.”
“Ừ, cúp đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro