Tỏ tình trong giây phút sống chết (41)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Thịnh Thế bị Cố Lan San hung hăng nói một chuỗi dài
làm cho dở khóc dở cười, rốt cuộc là ai không hiểu chuyện? Bản thân ăn
đồ lung tung bị viêm dạ dày cấp tính lại đổ cho anh không phúc hậu?
Vậy mà, Thịnh Thế vì tránh để cho Cố Lan San "bệnh tình nặng thêm", cũng rất "phúc hậu" nhấn chuông phục vụ để y tá dọn bữa tối của anh xuống, bày tỏ bản thân anh "hiểu chuyện".
. . .
. . .
Cố Lan San ở phòng bệnh đơn, mười giờ rưỡi tối, lúc Cố Lan San đánh răng xong đi từ trong phòng rửa tay ra đã thấy Thịnh Thế ôm mền gối từ bên ngoài đi vào.
Cố Lan San leo lên giường, thấy Thịnh Thế ném gối đầu lên ghế sô pha, cô cắn cắn môi, tay mò tới điện thoại bị cô ném dưới gối, sau đó kêu: "Này".
Thịnh Thế đang chỉnh lại mền, nghe giọng của Cố Lan San thì quay đầu lại, thấy cô đang ngồi trên giường, tay cầm điện thoại di động đưa cho anh, còn nói: "Cho anh điện thoại di động."
Thịnh Thế ném mền lên ghế sô pha, đi qua cầm lấy điện thoại di động trong tay cô, cũng không thèm nhìn đã để lên trên bàn.
Cố Lan San nhìn điện thoại di động trên bàn lại nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt tự nhiên vén mền lên nằm xuống giường.
Thịnh Thế đi vào phòng vệ sinh đánh răng, lúc đi ra còn thuận tay tắt đèn lớn trong phòng, anh để lại đèn nhỏ ngay chỗ đầu giường Cố Lan San, sau đó đi tới trước sô pha nằm xuống.
Bên trong phòng rất yên tĩnh.
Cố Lan San không biết có phải do cô ngủ trưa quá lâu hay không mà bây giờ lại không buồn ngủ.
Thịnh Thế không phát ra một tiếng động nào, Cố Lan San ngẩng đầu nhìn anh nằm trên ghế sô pha, không biết đã ngủ hay chưa.
Cố Lan San trở mình, người ở trên ghế sô pha cũng không có động tĩnh, Cố Lan San nghiêng đầu nhìn chằm chằm ghế sô pha, nghĩ, giống như rất lâu rồi cô không ngủ chung với một người.
Ban đêm trong bệnh viện yên tĩnh hơn những nơi khác rất nhiều, Cố Lan San có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của Thịnh Thế, từng hơi từng hơi, kéo dài không dứt, cô như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phun ở bên tai cô lúc hai người còn chung giường chung gối.
Mặt của cô từ từ nóng lên, khẽ cắn môi rồi đột nhiên gọi: "Này".
Cả đêm hôm qua Thịnh Thế ngủ không ngon, canh giữ ở dưới lầu Cố Lan San, lúc trước anh thường đợi ở đó thật lâu, nhưng ngày hôm sau đến công ty, lúc không có việc cũng sẽ đi vào phòng nghỉ sau phòng làm việc ngủ một giấc, mặc dù nửa đêm hôm qua có ở trong xe ngủ một lúc nhưng bây giờ thật sự buồn ngủ.
Lúc anh sắp ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng lại nghe được giọng nói của Cố Lan San, chỉ một chữ nhưng anh lập tức cố gắng tỉnh táo lại, sau đó khẽ "Ừ?".
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết nói gì với Thịnh Thế, do cô không ngủ được, cứ tùy tiện “này”, ai biết anh lại không ngủ, cô sửng sốt một lúc, nghĩ xem mình nên nói gì, sau đó cô mới lên tiếng hỏi: "Tại sao anh không mở điện thoại di động ra xem?"
"Không muốn xem." Thịnh Thế trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Vậy mà, Thịnh Thế vì tránh để cho Cố Lan San "bệnh tình nặng thêm", cũng rất "phúc hậu" nhấn chuông phục vụ để y tá dọn bữa tối của anh xuống, bày tỏ bản thân anh "hiểu chuyện".
. . .
. . .
Cố Lan San ở phòng bệnh đơn, mười giờ rưỡi tối, lúc Cố Lan San đánh răng xong đi từ trong phòng rửa tay ra đã thấy Thịnh Thế ôm mền gối từ bên ngoài đi vào.
Cố Lan San leo lên giường, thấy Thịnh Thế ném gối đầu lên ghế sô pha, cô cắn cắn môi, tay mò tới điện thoại bị cô ném dưới gối, sau đó kêu: "Này".
Thịnh Thế đang chỉnh lại mền, nghe giọng của Cố Lan San thì quay đầu lại, thấy cô đang ngồi trên giường, tay cầm điện thoại di động đưa cho anh, còn nói: "Cho anh điện thoại di động."
Thịnh Thế ném mền lên ghế sô pha, đi qua cầm lấy điện thoại di động trong tay cô, cũng không thèm nhìn đã để lên trên bàn.
Cố Lan San nhìn điện thoại di động trên bàn lại nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt tự nhiên vén mền lên nằm xuống giường.
Thịnh Thế đi vào phòng vệ sinh đánh răng, lúc đi ra còn thuận tay tắt đèn lớn trong phòng, anh để lại đèn nhỏ ngay chỗ đầu giường Cố Lan San, sau đó đi tới trước sô pha nằm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong phòng rất yên tĩnh.
Cố Lan San không biết có phải do cô ngủ trưa quá lâu hay không mà bây giờ lại không buồn ngủ.
Thịnh Thế không phát ra một tiếng động nào, Cố Lan San ngẩng đầu nhìn anh nằm trên ghế sô pha, không biết đã ngủ hay chưa.
Cố Lan San trở mình, người ở trên ghế sô pha cũng không có động tĩnh, Cố Lan San nghiêng đầu nhìn chằm chằm ghế sô pha, nghĩ, giống như rất lâu rồi cô không ngủ chung với một người.
Ban đêm trong bệnh viện yên tĩnh hơn những nơi khác rất nhiều, Cố Lan San có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của Thịnh Thế, từng hơi từng hơi, kéo dài không dứt, cô như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phun ở bên tai cô lúc hai người còn chung giường chung gối.
Mặt của cô từ từ nóng lên, khẽ cắn môi rồi đột nhiên gọi: "Này".
Cả đêm hôm qua Thịnh Thế ngủ không ngon, canh giữ ở dưới lầu Cố Lan San, lúc trước anh thường đợi ở đó thật lâu, nhưng ngày hôm sau đến công ty, lúc không có việc cũng sẽ đi vào phòng nghỉ sau phòng làm việc ngủ một giấc, mặc dù nửa đêm hôm qua có ở trong xe ngủ một lúc nhưng bây giờ thật sự buồn ngủ.
Lúc anh sắp ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng lại nghe được giọng nói của Cố Lan San, chỉ một chữ nhưng anh lập tức cố gắng tỉnh táo lại, sau đó khẽ "Ừ?".
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết nói gì với Thịnh Thế, do cô không ngủ được, cứ tùy tiện “này”, ai biết anh lại không ngủ, cô sửng sốt một lúc, nghĩ xem mình nên nói gì, sau đó cô mới lên tiếng hỏi: "Tại sao anh không mở điện thoại di động ra xem?"
"Không muốn xem." Thịnh Thế trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro