Đoạt Hôn 101 Lần

Tôi và anh không nợ nhau!

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 20:39:27

Lần này Cố Lan San cũng không có từ chối, dẫn đầu đi đến vườn hoa trước, hiện tại là mùa đông, phần lớn bãi cỏ trong bệnh viện đều bị khô héo cùng úa vàng, nhìn thấy có chút tiêu điều, chỉ có vườn hoa bốn phía một vòng sắc xanh.

Hàn Thành Trì và Cố Lan San đi tới bên dưới một gốc cây to lớn, phía trên là cành cây khô héo, phía dưới là một băng ghế dựa.

Hàn Thành Trì chỉ vào băng ghế, ý bảo Cố Lan San ngồi xuống.

Cố Lan San lắc đầu một cái, không có ngồi xuống, hướng về phía Hàn Thành Trì hỏi thẳng: "Anh muốn nói cái gì, nói thẳng đi."

Hàn Thành Trì cũng không có nghe ý tứ của Cố Lan San, nói thẳng cái gì, ngược lại anh ta từ trong túi áo, tìm một điếu thuốc, châm lửa, sao đó từ từ hút hai cái, cách làn khói lượn lờ, bình tĩnh nhìn Cố Lan San, điếu thuốc trong tay anh ta, ánh sáng hồng hồng chiếu vào đáy mắt anh ta, hiện ra chút tia sáng không biết nắm được, qua một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng, hỏi: "Lan San, em cùng Thịnh Thế quyết định ở cùng một chỗ sao?"

Cố Lan San cũng không cảm thấy câu trả lời của vấn đề này có cái gì cần cô phải che giấu, cho nên, ánh mắt cô nhìn Hàn Thành Trì cực kỳ tràn đầy tự tin nói: "Đúng, em quyết định ở cùng một chỗ với Nhị Thập."

Hàn Thành Trì nghe được đáp án như thế, mạnh mẽ hút hai hơi khói, chậm rãi phun khối ra ngoài, anh ta mới từ trong túi áo của bản thân sờ soạn một phen, móc ra một tờ chi phiếu, ký tên, đưa đến trước mặt Cố Lan San: "Đây là ngân phiếu khống, em muốn bao nhiêu tiền, em tùy ý ghi, Lan San, xem như việc anh làm thời gian này, có lỗi với em, nợ em, em cầm số tiền này, rời khỏi Nhị Thập đi."

Đầu tiên là Cố Lan San sửng sốt một chút, sao đó liền nhìn về phía tấm chi phiếu kia, tay cô dần dần nắm chặt lại thành quả đấm, một trận phẫn nộ trong lòng ngực, từ từ tập trung, con ngươi cô trở nên lạnh đi, cô cực lực làm ôn hòa giọng nói của chính mình, hỏi: "Anh là có ý gì?"

Hàn Thành Trì nhìn Cố Lan San, tay cầm lấy điếu thuốc nói: "Lan San, anh là vì muốn tốt cho em."

Vì tốt cho cô?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc đó đột nhiên cơn tức giận Cố Lan San bắt đầu.

Cô cảm thấy lời nói này từ trong miệng Hàn Thành Trì nói ra, cực kỳ buồn cười.

Cai gì gọi là tốt cho cô?

Anh ta lợi dụng cô, để cho cô mất thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại cho cô một tờ chi phiếu, khiến cô rời khỏi Thịnh Thế, cái này gọi là tốt cho cô?

Vì cái già đây lại là tốt cho cô?

Cố Lan San cười lạnh thành tiếng, trong lời nói ý mười phần châm biến: "Anh cho tôi cũng thật đủ tốt!"

Hàn Thành Trì nghe được trong lời nói của Cố Lan San đầy châm chọc, cả người cũng không có quá nhiều cảm xúc lên xuống, chỉ nói với Cố Lan San: " Lan San, anh không có ý gì khác, anh chỉ là không muốn em bị thương."

Tay Cố Lan San nắm chặt thành quả đấm, run rẩy kịch kiệt, cô bị chọc tức một câu cũng không nói nên lời.

Cố Lan San cảm thấy chính mình đặc biệt khổ sở, là rất khổ sở, cô cảm thấy được chính mình bỏ mất những thứ đã trải qua khi lầm tưởng chính bản thân mình yêu Hàn Thành Trì không nói, làm sao mà bọn họ quen biết nhau nhiều năm như thế, anh ta thế nhưng như vậy, coi cô là cái gì?

Anh ta cho cô chi phiếu, nói không muốn để cho cô tổn thương, đây là cách thức chối bỏ chó má gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Hôn 101 Lần

Số ký tự: 0