Trong lòng anh, cô là người quan trọng nhất trên thế gian này. (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Sau đó, lại quay đầu
lại lần nữa, nhìn Cố Lan San, mặt nở nụ cười làm một tư thế mời, dễ tính mở miệng nói: "Đứng ở chỗ này làm cái gì? Đi vào trong ngồi."
Cố Lan San thấy Vương Đạo như vậy thì có chút không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, nhưng vẫn nghe theo lời của anh ta mà đi đến. Cô theo sau anh ta, đi vào trong phòng khách, nhìn anh ta ngồi xuống, cô cũng liền ngồi xuống theo.
Một người đàn ông trong đó bưng một bình trà đi tới.
Vương Đạo tự mình rót cho Cố Lan San một ly trà, đưa đến trước mặt cô.
Cố Lan San không nói gì, cũng không uống trà.
Rõ rang là Vương Đạo đã quan sát Cố Lan San rất nhiều lần, nhưng bây giờ vẫn không nhịn được lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. Anh ta càng xem, càng thấy được Cố Lan San là một người xinh đẹp hiếm có, ngay cả một chút tỳ vết cũng không thể tìm ra, còn nhìn mãi không chán.
Vương Đạo cũng rót cho mình một ly trà, uống một hớp, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Cố Lan San, hỏi: "Cô là phóng viên của tạp trí SH?"
Khóe môi Cố Lan San hơi mím lại, không trả lời.
Một bên trong ba người đàn ông đứng bên cạnh lục soát đồ trên người Cố Lan San, đưa cho Vương Đạo.
Một máy ghi âm, một cái điện thoại di động.
Âm thanh trong máy ghi âm đều là cuộc trò chuyện tối nay của bọn họ, cũng không có chuyện gì sợ bị lộ ra ánh sáng.
Mà điện thoại di động được Cố Lan San đặt mật mã, Vương Đạo không thể mở ra cho nên rốt cuộc hỏi cô một chút. Cầm điện thoại di động quơ quơ trước mặt Cố Lan San, hỏi: "Mật mã là gì?"
Cố Lan San còn chưa lên tiếng, Vương Đạo lại tiếp tục nói: "Hỏi cô cũng không nói, chỉ là không sao, điện thoại di động này, trước cứ để ở chỗ tôi đi."
Nói xong, Vương Đạo tắt di động đi.
"Cô làm nghề phóng viên này mấy năm rồi?"
"Làm sao cô biết Tô Kiều Kiều? Trước kia từng gặp cô ấy?"
"Tại sao cô xâm nhập vào câu lạc bộ Thủ Đô?"
. . . . . . . . . .
Vương Đạo hỏi rất nhiều vấn đề, vẻ mặt Cố Lan San từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhạt, không lên tiếng.
Đến cuối cùng, Vương Đạo cũng không nói nữa.
Qua một hồi thật lâu, Vương Đạo mới lại mở miệng, hỏi một câu: "Phóng viên thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tôi thấy dung mạo của cô không tồi, không bằng tham gia vào làng giải trí đi?"
"Tôi cảm thấy dung mạo của cô rất tốt. Cô phải tin tưởng tôi, tôi khẳng định có thể đào tạo cô trở thành đại minh tinh, hơn nữa chỉ muốn cô gật đầu đồng ý, nữ chính của bộ phim điện ảnh tôi mới nhận liền cho cô làm."
"Cô không cần lo lắng về kỹ thuật diễn, tôi sẽ mời giáo viên tốt nhất tới huấn luyện cô. Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối có thể cho cô thành danh trong một đêm."
Cố Lan San thật sự không nghĩ tới Vương Đạo sẽ nói ra lời như vậy, đáy lòng hơi giật mình một cái, rốt cuộc mở to miệng, nói: "Tôi không có hứng thú làm minh tinh."
"Làm minh tinh có gì không tốt?" Vương Đạo có chút không hiểu khi nghê câu trả lời của Cố Lan San. Phải biết là có bao nhiêu phụ nữ hận không được bước vào làng giải trí, trở thành minh tinh khiến vạn người chú ý, cô dám nói không có hứng thú?
"Làm minh tinh có thể kiếm rất nhiều tiền, có thể đi khắp đó đây, có thể được rất nhiều người theo đuổi. Không tốt chỗ nào?"
"Có tốt hơn nữa thì cũng chỉ là con hát." Cố Lan San trừng mắt, âm điệu nhàn nhạt.
Huống chi, cô còn là vợ của Thịnh Thế, tầng lớp thượng lưu như nhà họ Thịnh sao có thể cho phép một con hát làm con dâu nhà họ?
Mặc dù Cố Lan San rất muốn kiếm tiền, nhưng nếu cô đã gả cho Thịnh Thế, đương nhiên là phải suy nghĩ về việc giữ gìn mặt mũi cho nhà họ Thịnh.
Cố Lan San thấy Vương Đạo như vậy thì có chút không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, nhưng vẫn nghe theo lời của anh ta mà đi đến. Cô theo sau anh ta, đi vào trong phòng khách, nhìn anh ta ngồi xuống, cô cũng liền ngồi xuống theo.
Một người đàn ông trong đó bưng một bình trà đi tới.
Vương Đạo tự mình rót cho Cố Lan San một ly trà, đưa đến trước mặt cô.
Cố Lan San không nói gì, cũng không uống trà.
Rõ rang là Vương Đạo đã quan sát Cố Lan San rất nhiều lần, nhưng bây giờ vẫn không nhịn được lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. Anh ta càng xem, càng thấy được Cố Lan San là một người xinh đẹp hiếm có, ngay cả một chút tỳ vết cũng không thể tìm ra, còn nhìn mãi không chán.
Vương Đạo cũng rót cho mình một ly trà, uống một hớp, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Cố Lan San, hỏi: "Cô là phóng viên của tạp trí SH?"
Khóe môi Cố Lan San hơi mím lại, không trả lời.
Một bên trong ba người đàn ông đứng bên cạnh lục soát đồ trên người Cố Lan San, đưa cho Vương Đạo.
Một máy ghi âm, một cái điện thoại di động.
Âm thanh trong máy ghi âm đều là cuộc trò chuyện tối nay của bọn họ, cũng không có chuyện gì sợ bị lộ ra ánh sáng.
Mà điện thoại di động được Cố Lan San đặt mật mã, Vương Đạo không thể mở ra cho nên rốt cuộc hỏi cô một chút. Cầm điện thoại di động quơ quơ trước mặt Cố Lan San, hỏi: "Mật mã là gì?"
Cố Lan San còn chưa lên tiếng, Vương Đạo lại tiếp tục nói: "Hỏi cô cũng không nói, chỉ là không sao, điện thoại di động này, trước cứ để ở chỗ tôi đi."
Nói xong, Vương Đạo tắt di động đi.
"Cô làm nghề phóng viên này mấy năm rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm sao cô biết Tô Kiều Kiều? Trước kia từng gặp cô ấy?"
"Tại sao cô xâm nhập vào câu lạc bộ Thủ Đô?"
. . . . . . . . . .
Vương Đạo hỏi rất nhiều vấn đề, vẻ mặt Cố Lan San từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhạt, không lên tiếng.
Đến cuối cùng, Vương Đạo cũng không nói nữa.
Qua một hồi thật lâu, Vương Đạo mới lại mở miệng, hỏi một câu: "Phóng viên thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tôi thấy dung mạo của cô không tồi, không bằng tham gia vào làng giải trí đi?"
"Tôi cảm thấy dung mạo của cô rất tốt. Cô phải tin tưởng tôi, tôi khẳng định có thể đào tạo cô trở thành đại minh tinh, hơn nữa chỉ muốn cô gật đầu đồng ý, nữ chính của bộ phim điện ảnh tôi mới nhận liền cho cô làm."
"Cô không cần lo lắng về kỹ thuật diễn, tôi sẽ mời giáo viên tốt nhất tới huấn luyện cô. Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối có thể cho cô thành danh trong một đêm."
Cố Lan San thật sự không nghĩ tới Vương Đạo sẽ nói ra lời như vậy, đáy lòng hơi giật mình một cái, rốt cuộc mở to miệng, nói: "Tôi không có hứng thú làm minh tinh."
"Làm minh tinh có gì không tốt?" Vương Đạo có chút không hiểu khi nghê câu trả lời của Cố Lan San. Phải biết là có bao nhiêu phụ nữ hận không được bước vào làng giải trí, trở thành minh tinh khiến vạn người chú ý, cô dám nói không có hứng thú?
"Làm minh tinh có thể kiếm rất nhiều tiền, có thể đi khắp đó đây, có thể được rất nhiều người theo đuổi. Không tốt chỗ nào?"
"Có tốt hơn nữa thì cũng chỉ là con hát." Cố Lan San trừng mắt, âm điệu nhàn nhạt.
Huống chi, cô còn là vợ của Thịnh Thế, tầng lớp thượng lưu như nhà họ Thịnh sao có thể cho phép một con hát làm con dâu nhà họ?
Mặc dù Cố Lan San rất muốn kiếm tiền, nhưng nếu cô đã gả cho Thịnh Thế, đương nhiên là phải suy nghĩ về việc giữ gìn mặt mũi cho nhà họ Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro