Vui mừng quanh co khúc khuỷu (13)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Giọng nói của Hàn Thành Trì nghe có chút căng thẳng:
"Nhị Thập bị người nhà họ Thịnh bức hôn à? Vậy mà em lại đồng ý làm tiểu tam cho hắn hả?"
Cố Lan San vẫn im lặng không lên tiếng như trước.
Hàn Thành Trì nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Cố Lan San, siết chặt rồi lại thả lỏng, sau đó lại siết chặt, đôi mắt của anh ta, vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm cô, mặt mày thâm sâu, lóe lên một chút giận dữ.
Lúc trước anh ta nói chuyện với cô, cô cứ kiên quyết nói với anh ta, nếu cô không có cách nào gả cho Thịnh Thế, thì cô sẽ làm tiểu tam cho hắn ta, cô chờ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cuối cùng sẽ có ngày, cô có thể đợi được cùng Thịnh Thế bạc đầu chẳng xa nhau.
Nhưng anh ta không ngờ, lời nói lúc trước, lại sắp trở thành sự thật.
Anh ta không biết hiện tại rốt cuộc anh ta tức giận cái gì.
Nhưng anh ta thật sự cảm thấy giống như có một đống lửa giận đè nén trong lồng ngực.
"Lan San, lời em mới vừa nói là sự thật sao?"
Cố Lan San nghe trong giọng nói của Hàn Thành Trì có một chút tức giận, cô cảm thấy rất châm chọc, cô nhếch môi, tự giễu cười cười, sau đó nhìn về phía Hàn Thành Trì, cơn thịnh nộ vừa mới đối mặt với Vương Giai Di, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán: "Không có quan hệ gì tới anh!"
Hàn Thành Trì nhìn Cố Lan San cười, cũng nhếch khóe môi, anh ta đang châm chọc chính mình, thiếu chút nữa anh ta liền bật thốt lên, tại sao không quan hệ với anh, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại cứng rắn dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã kia, mới vừa rồi còn tức giận, bây giờ đã biến mất không thấy nữa, giọng nói của anh ta rất bình thản, "Lan San, em đừng đối với mình như vậy."
Cô đừng đối với mình như vậy?
Rốt cuộc cô muốn đối với mình như thế nào?
Cô có thể đi tới bước hôm nay, trách ai?
Cô và Thịnh Thế có thể đi tới tình cảnh hôm nay, trách ai?
Cố Lan San cảm thấy mình giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi, ngược lại cô lại cảm thấy đáy lòng buồn phiền, ngột ngạt, cô không nhịn được hơi ngẩng đầu, sau đó gắt gao nhìn lại Hàn Thành Trì.
Ánh mắt của Hàn Thành Trì trong suốt thấy đáy như vậy, giống như thiếu niên tươi sáng của nhiều năm về trước, mắt đen nhánh thấy đáy, không chứa bất kỳ tạp chất nào, tinh khiết nhất thế gian này.
Hàn Thành Trì cảm thấy trong cổ họng mình giống như bị nhét thuốc độc, đau rát, trong lòng anh ta có thiên ngôn vạn ngữ đang quay cuồng muốn nói với Cố Lan San, thế nhưng anh ta lại không nói ra được một chữ.
Lúc trước anh ta thật sự biết rõ sẽ có cục diện hôm nay, nhưng vẫn không hề cố kỵ lợi dụng cô, lợi dụng Thịnh Thế.
Hiện giờ, cục diện này, là một tay anh ta tạo thành, mà hiện tại, anh ta lại có ý làm một người tốt, kéo cô từ bên bờ không có đạo đức đi ra, anh ta có tư cách gì?
Hàn Thành Trì nuốt nước miếng một cái, đè giọng xuống, tiếp tục mở miệng, nói: "Lan San, anh thật sự vì tốt cho em, nên mới nói những lời này. . . . . ."
"Hàn Thành Trì." Rốt cuộc Cố Lan San mở miệng, cắt ngang lời nói của Hàn Thành Trì, cô nhìn vào mắy Hàn Thành Trì, tức giận đang bùng cháy, nhưng khóe môi cô cũng chỉ khẽ nhếch lên, mặc dù có chút cố hết sức, có chút cứng ngắc, nhưng cô thật sự mỉm cười, nhưng lời nói trong miệng cô nói ra, từng chữ tàn nhẫn, từng chữ không cảm kích: "Cảm ơn anh đối xử tốt với tôi, nhưng tôi thật sự không cần, tôi đối với mình như thế nào, đều không có quan hệ gì với anh, vẫn như lời tôi đã từng nói với anh ngày đó, tôi yêu Thịnh Thế, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, tuy rằng làm tiểu tam thật sự không phải là hành động có đạo đức gì, nhưng không sao cả, tôi cam tâm tình nguyện, tôi vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể ở cùng với anh ấy, tôi xuống địa ngục, tôi cũng không cần anh kéo tôi lại!"
Cố Lan San vẫn im lặng không lên tiếng như trước.
Hàn Thành Trì nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Cố Lan San, siết chặt rồi lại thả lỏng, sau đó lại siết chặt, đôi mắt của anh ta, vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm cô, mặt mày thâm sâu, lóe lên một chút giận dữ.
Lúc trước anh ta nói chuyện với cô, cô cứ kiên quyết nói với anh ta, nếu cô không có cách nào gả cho Thịnh Thế, thì cô sẽ làm tiểu tam cho hắn ta, cô chờ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cuối cùng sẽ có ngày, cô có thể đợi được cùng Thịnh Thế bạc đầu chẳng xa nhau.
Nhưng anh ta không ngờ, lời nói lúc trước, lại sắp trở thành sự thật.
Anh ta không biết hiện tại rốt cuộc anh ta tức giận cái gì.
Nhưng anh ta thật sự cảm thấy giống như có một đống lửa giận đè nén trong lồng ngực.
"Lan San, lời em mới vừa nói là sự thật sao?"
Cố Lan San nghe trong giọng nói của Hàn Thành Trì có một chút tức giận, cô cảm thấy rất châm chọc, cô nhếch môi, tự giễu cười cười, sau đó nhìn về phía Hàn Thành Trì, cơn thịnh nộ vừa mới đối mặt với Vương Giai Di, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán: "Không có quan hệ gì tới anh!"
Hàn Thành Trì nhìn Cố Lan San cười, cũng nhếch khóe môi, anh ta đang châm chọc chính mình, thiếu chút nữa anh ta liền bật thốt lên, tại sao không quan hệ với anh, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại cứng rắn dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã kia, mới vừa rồi còn tức giận, bây giờ đã biến mất không thấy nữa, giọng nói của anh ta rất bình thản, "Lan San, em đừng đối với mình như vậy."
Cô đừng đối với mình như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc cô muốn đối với mình như thế nào?
Cô có thể đi tới bước hôm nay, trách ai?
Cô và Thịnh Thế có thể đi tới tình cảnh hôm nay, trách ai?
Cố Lan San cảm thấy mình giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất thế gian, cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi, ngược lại cô lại cảm thấy đáy lòng buồn phiền, ngột ngạt, cô không nhịn được hơi ngẩng đầu, sau đó gắt gao nhìn lại Hàn Thành Trì.
Ánh mắt của Hàn Thành Trì trong suốt thấy đáy như vậy, giống như thiếu niên tươi sáng của nhiều năm về trước, mắt đen nhánh thấy đáy, không chứa bất kỳ tạp chất nào, tinh khiết nhất thế gian này.
Hàn Thành Trì cảm thấy trong cổ họng mình giống như bị nhét thuốc độc, đau rát, trong lòng anh ta có thiên ngôn vạn ngữ đang quay cuồng muốn nói với Cố Lan San, thế nhưng anh ta lại không nói ra được một chữ.
Lúc trước anh ta thật sự biết rõ sẽ có cục diện hôm nay, nhưng vẫn không hề cố kỵ lợi dụng cô, lợi dụng Thịnh Thế.
Hiện giờ, cục diện này, là một tay anh ta tạo thành, mà hiện tại, anh ta lại có ý làm một người tốt, kéo cô từ bên bờ không có đạo đức đi ra, anh ta có tư cách gì?
Hàn Thành Trì nuốt nước miếng một cái, đè giọng xuống, tiếp tục mở miệng, nói: "Lan San, anh thật sự vì tốt cho em, nên mới nói những lời này. . . . . ."
"Hàn Thành Trì." Rốt cuộc Cố Lan San mở miệng, cắt ngang lời nói của Hàn Thành Trì, cô nhìn vào mắy Hàn Thành Trì, tức giận đang bùng cháy, nhưng khóe môi cô cũng chỉ khẽ nhếch lên, mặc dù có chút cố hết sức, có chút cứng ngắc, nhưng cô thật sự mỉm cười, nhưng lời nói trong miệng cô nói ra, từng chữ tàn nhẫn, từng chữ không cảm kích: "Cảm ơn anh đối xử tốt với tôi, nhưng tôi thật sự không cần, tôi đối với mình như thế nào, đều không có quan hệ gì với anh, vẫn như lời tôi đã từng nói với anh ngày đó, tôi yêu Thịnh Thế, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, tuy rằng làm tiểu tam thật sự không phải là hành động có đạo đức gì, nhưng không sao cả, tôi cam tâm tình nguyện, tôi vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể ở cùng với anh ấy, tôi xuống địa ngục, tôi cũng không cần anh kéo tôi lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro