Vui vẻ quanh co khúc khuỷu (24)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Bà Triệu cười ha ha hai tiếng, không có nói gì tiếp, ngược lại bà Cố lại ra sức khen Triệu Lỵ.
Vương Giai Di ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, trong tay đang cầm một tách trà nóng người giúp việc nhà họ Cố đưa tới, bộ dạng giả vờ như không có gì, lắng tai nghe bà Cố ở trên bàn mạt chược nói chuyện với nhau, tay cô ta bưng tách trà, hơi run rẩy.
Triệu Lỵ kết thân với người nhà Thịnh. . . . . . Là ai chứ?
Hiện tại trong đám đàn ông nhà họ Thịnh chưa có kết hôn, trừ Thịnh Thế ra, còn có một người chính là Dương Lan Phong.
Bà Cố vừa đánh mạt chược, vừa nói ra lời nói rực rỡ như hoa, những lời đó, Vương Giai Di nghe thấy quen, giống như đã nghe qua, bà ta cũng đã từng khen cô ta như vậy.
Vương Giai Di không nhịn được quay đầu, nhìn về phía bà Cố, cô ta thấy bà Cố hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của cô ta, liền nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay lên trên khay trà, đứng lên, đi tới sau lưng bà Cố, nhìn bà ấy đánh bài sờ bài, sau đó cười, dùng giọng nói rất nhỏ nhẹ mềm mại nói: "Bác, bài của bác thật tốt! Mùng ba tết có bài tốt như vậy, một năm này khẳng định bài của bác tốt liên tục."
Lúc này bà Cố mới quay đầu, lườm Vương Giai Di một cái, nhàn nhạt cười: "Cái gì mà bài tốt bài không tốt, chỉ là thứ để vui vẻ mà thôi." Ngay sau đó, lại quay đầu, nhìn Triệu Lỵ, nét mặt chuyển biến thật lớn, quen thuộc và nhiệt tình: "Triệu Lỵ, bữa tiệc đính hôn cùng kết hôn của con nếu có cái gì không biết, có thể tìm Ân Ân đến giúp đỡ, nó đã kết hôn, có kinh nghiệm, hơn nữa các con cũng thân với nhau."
"Gần đây chị Ân Ân như thế nào ạ?" Vương Giai Di tùy cơ ứng biến chen vào một câu.
Lần này bà Cố cũng không để ý tới Vương Giai Di, cứ tiếp tục nói chuyện với Triệu Lỵ, Vương Giai Di đứng ở một bên, tiến lùi không được, mặt lập tức đỏ bừng.
Tiếp đó, Vương Giai Di cảm thấy mình giống như một trò đùa lố bịch, đứng ở nơi đó, bị người xem nhẹ .
Cô ta nhớ lại, trước đây lúc cô ta tới nhà họ Cố, sự ân cần chu đáo của bà Cố đối với cô ta, y hệt như hiện tại bà ta đối với Triệu Lỵ.
Cô ta không phải là cô gái thông minh gì, từ nhỏ ỷ vào xuất thân tốt, luôn điêu ngoa tùy hứng, làm chuyện gì, cũng không động đầu óc, cho nên hiện tại cô ta cũng không nghĩ thâm sâu như vậy, chỉ chờ đến giờ cơm trưa, Vương Giai Di vốn cho rằng khi mạt chược giải tán, sau khi tất cả mọi người rời đi, cô ta có thể nũng nịu với bà Cố một chút, để cho bà ta giúp mình nói chuyện với ba.
Nhưng mà, bà Cố lại giữ Triệu Lỵ lại ăn trưa, sau khi bày cơm trưa ra, bà Cố luôn gắp thức ăn cho Triệu Lỵ, nhiệt tình trực tiếp bỏ qua Vương Giai Di, lần đầu tiên trong đời Vương Giai Di ăn cơm ở nhà họ Cố lại có cảm giác câu nệ như vậy.
Ăn xong cơm trưa, sau khi bà Triệu và Triệu Lỵ uống trà chiều xong, mới rời đi, phòng khách nhà họ Cố bỗng chốc vắng vẻ, bà Cố ngồi trên ghế sofa, tao nhã tháo các loại trang sức đeo trên cổ tay xuống, đặt vào trong một cái hộp, cũng không thèm nhìn Vương Giai Di một cái.
Vương Giai Di cắn cắn môi dưới, vẫn mở miệng: "Bác. . . . . ."
"Giai Di con đến chúc tết bác à? Hiện tại thăm hỏi xong rồi, bác cũng mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi trước, chút nữa con về, bác không tiễn con được." Bà Cố giống như biết Vương Giai Di muốn nói gì, trực tiếp đứng lên, mở miệng cắt ngang lời của cô ta, giơ tay lên che nửa miệng, ngáp một cái, đi về phía cầu thang.
Vương Giai Di ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, trong tay đang cầm một tách trà nóng người giúp việc nhà họ Cố đưa tới, bộ dạng giả vờ như không có gì, lắng tai nghe bà Cố ở trên bàn mạt chược nói chuyện với nhau, tay cô ta bưng tách trà, hơi run rẩy.
Triệu Lỵ kết thân với người nhà Thịnh. . . . . . Là ai chứ?
Hiện tại trong đám đàn ông nhà họ Thịnh chưa có kết hôn, trừ Thịnh Thế ra, còn có một người chính là Dương Lan Phong.
Bà Cố vừa đánh mạt chược, vừa nói ra lời nói rực rỡ như hoa, những lời đó, Vương Giai Di nghe thấy quen, giống như đã nghe qua, bà ta cũng đã từng khen cô ta như vậy.
Vương Giai Di không nhịn được quay đầu, nhìn về phía bà Cố, cô ta thấy bà Cố hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của cô ta, liền nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay lên trên khay trà, đứng lên, đi tới sau lưng bà Cố, nhìn bà ấy đánh bài sờ bài, sau đó cười, dùng giọng nói rất nhỏ nhẹ mềm mại nói: "Bác, bài của bác thật tốt! Mùng ba tết có bài tốt như vậy, một năm này khẳng định bài của bác tốt liên tục."
Lúc này bà Cố mới quay đầu, lườm Vương Giai Di một cái, nhàn nhạt cười: "Cái gì mà bài tốt bài không tốt, chỉ là thứ để vui vẻ mà thôi." Ngay sau đó, lại quay đầu, nhìn Triệu Lỵ, nét mặt chuyển biến thật lớn, quen thuộc và nhiệt tình: "Triệu Lỵ, bữa tiệc đính hôn cùng kết hôn của con nếu có cái gì không biết, có thể tìm Ân Ân đến giúp đỡ, nó đã kết hôn, có kinh nghiệm, hơn nữa các con cũng thân với nhau."
"Gần đây chị Ân Ân như thế nào ạ?" Vương Giai Di tùy cơ ứng biến chen vào một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này bà Cố cũng không để ý tới Vương Giai Di, cứ tiếp tục nói chuyện với Triệu Lỵ, Vương Giai Di đứng ở một bên, tiến lùi không được, mặt lập tức đỏ bừng.
Tiếp đó, Vương Giai Di cảm thấy mình giống như một trò đùa lố bịch, đứng ở nơi đó, bị người xem nhẹ .
Cô ta nhớ lại, trước đây lúc cô ta tới nhà họ Cố, sự ân cần chu đáo của bà Cố đối với cô ta, y hệt như hiện tại bà ta đối với Triệu Lỵ.
Cô ta không phải là cô gái thông minh gì, từ nhỏ ỷ vào xuất thân tốt, luôn điêu ngoa tùy hứng, làm chuyện gì, cũng không động đầu óc, cho nên hiện tại cô ta cũng không nghĩ thâm sâu như vậy, chỉ chờ đến giờ cơm trưa, Vương Giai Di vốn cho rằng khi mạt chược giải tán, sau khi tất cả mọi người rời đi, cô ta có thể nũng nịu với bà Cố một chút, để cho bà ta giúp mình nói chuyện với ba.
Nhưng mà, bà Cố lại giữ Triệu Lỵ lại ăn trưa, sau khi bày cơm trưa ra, bà Cố luôn gắp thức ăn cho Triệu Lỵ, nhiệt tình trực tiếp bỏ qua Vương Giai Di, lần đầu tiên trong đời Vương Giai Di ăn cơm ở nhà họ Cố lại có cảm giác câu nệ như vậy.
Ăn xong cơm trưa, sau khi bà Triệu và Triệu Lỵ uống trà chiều xong, mới rời đi, phòng khách nhà họ Cố bỗng chốc vắng vẻ, bà Cố ngồi trên ghế sofa, tao nhã tháo các loại trang sức đeo trên cổ tay xuống, đặt vào trong một cái hộp, cũng không thèm nhìn Vương Giai Di một cái.
Vương Giai Di cắn cắn môi dưới, vẫn mở miệng: "Bác. . . . . ."
"Giai Di con đến chúc tết bác à? Hiện tại thăm hỏi xong rồi, bác cũng mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi trước, chút nữa con về, bác không tiễn con được." Bà Cố giống như biết Vương Giai Di muốn nói gì, trực tiếp đứng lên, mở miệng cắt ngang lời của cô ta, giơ tay lên che nửa miệng, ngáp một cái, đi về phía cầu thang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro