Vui vẻ quanh co khúc khuỷu (53)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Editor: Trịnh Phương
Bác đừng mơ tưởng rằng sau khi dùng cô ta xong liền vứt bỏ!
Cô ta không sống tốt, vậy bà Cố cũng không thể có những ngày hạnh phúc!
Nếu bà ta để cho Vương Giai Di cô xuống địa ngục, như vậy mọi người liền cùng nhau xuống đi! Di³enđ¹an»leq©uyd{on
Ai sợ ai!
. . .
. . .
Mặc dù Thịnh Thế đi cùng Cố Lan San nhưng hai người lại không cùng nhau đi vào nơi tổ chứa bữa tiệc.
Thịnh Thế đi vào trước, người của nhà họ Thịnh cơ bản đã đến đông đủ, nhìn thấy anh đi vào liền gọi anh lại, rối rít quan tâm hỏi thăm vài câu.
Triệu Lỵ đi cùng với vợ chồng nhà họ Triệu.
Kể từ sau khi nhà họ Thịnh biết được hôn sự của Thịnh Thế cùng Triệu Lỵ, người nhà họ Thịnh đối xử với Triệu Lỵ vô cùng ân cần, thấy Triệu Lỵ đi vào từ phía xa thì liền vội vàng tới chào hỏi.
Triệu Lỵ đứng ở bên người Thịnh Thế, thấy người nhà họ Thịnh quan tâm mình, trên mặt lễ phép nở một nụ cười tiêu chuẩn, đáp lại từng người.
Người tới bữa tiệc ngày càng đông, người nhà họ Thịnh vội vàng chiêu đãi những người khác, dần dần cũng đều tản ra. Thịnh Thế cầm ly rượu đỏ đi lòng vòng trong phòng khách của bữa tiệc cùng với Triệu Lỵ, thấy Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên, liền cùng nhau đi tới.
Bởi vì những người tham gia đều là những gia tộc có quan hệ với nhà họ Thịnh, mọi người đều quen biết Thịnh Thế, cho nên không ngừng có người tiến đây chào hỏi làm anh có chút bận rộn, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cửa ra vào ở phòng khách, chờ Cố Lan San xuất hiện.
Chỉ là đã qua rất lâu so với thời gian anh dự đoán mà Cố Lan San vẫn chưa xuất hiện, anh liền không nhịn được mà có chút nóng nảy, sau khi chạm ly rượu chào hỏi mọi người xong, nói một câu: "Xin lỗi", liền đứng dậy đi tới góc trái tương đối yên tĩnh của phòng khách để gọi điện thoại cho cô.
Anh vừa mới bấm điện thoại đã nhìn thấy ở cửa phòng khách của bữa tiệc xuất hiện bóng người quen thuộc, chỉ là bên cạnh cô còn có một người rất quen thuộc.
Sở Bằng.
Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương.
Lông mày anh tuấn của Thịnh Thế khẽ nhíu một cái, sau đó hung hăng ngắt điện thoại, ném vào trong túi, liền hơi mất hứng mà đi về phía Cố Lan San và Sở Bằng đang đứng.
Người đàn ông tên Sở Bằng này hình như rất quen thuộc với Cố Lan San, hơn nữa, hình như Sở Bằng đối xử tốt với Cố Lan San có chút quá mức!
Cách đối xử đó khiến anh cảm thấy nó giống như là một cái gai đâm vào lòng mình, rất không thoải mái.
Dọc theo đường đi, Thịnh Thế gặp được sự chào hỏi của không ít người nhưng ánh mắt của anh vẫn thủy chung đặt trên người Cố Lan San, cho nên khi bị người khác gọi lại cũng có vẻ hơi không yên lòng.
Sở Bằng gặp Cố Lan San ở dưới lầu nên liền lên tiếng gọi cô.
Khi Cố Lan San thấy Sở Bằng thì có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng mà khi Sở Bằng đi tới, Cố Lan San nghĩ bản thân chỉ có một mình, liền gật đầu, không có cự tuyệt.
Vào phòng khách của bữa tiệc, Sở Bằng liền bị rất nhiều người lôi kéo nói chuyện. Mặc dù Sở Bằng chào hỏi mọi người những cũng không hề quên chăm sóc Cố Lan San.
Bởi vì cô đi giày cao gót, người trên bữa tiệc cũng rất nhiều, cho nên thỉnh thoảng Sở Bằng sẽ vươn tay cản lại sự đụng chạm của mọi người với cô.
Khi một nhân viên phục vụ bưng rượu đỏ đi ngang qua, Sở Bằng còn đích thân lấy hai ly rượu, một ly đưa tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San nhướn lông mày, cười cười với Sở Bằng, sau đó liền giơ tay lên tiếp nhận
Bác đừng mơ tưởng rằng sau khi dùng cô ta xong liền vứt bỏ!
Cô ta không sống tốt, vậy bà Cố cũng không thể có những ngày hạnh phúc!
Nếu bà ta để cho Vương Giai Di cô xuống địa ngục, như vậy mọi người liền cùng nhau xuống đi! Di³enđ¹an»leq©uyd{on
Ai sợ ai!
. . .
. . .
Mặc dù Thịnh Thế đi cùng Cố Lan San nhưng hai người lại không cùng nhau đi vào nơi tổ chứa bữa tiệc.
Thịnh Thế đi vào trước, người của nhà họ Thịnh cơ bản đã đến đông đủ, nhìn thấy anh đi vào liền gọi anh lại, rối rít quan tâm hỏi thăm vài câu.
Triệu Lỵ đi cùng với vợ chồng nhà họ Triệu.
Kể từ sau khi nhà họ Thịnh biết được hôn sự của Thịnh Thế cùng Triệu Lỵ, người nhà họ Thịnh đối xử với Triệu Lỵ vô cùng ân cần, thấy Triệu Lỵ đi vào từ phía xa thì liền vội vàng tới chào hỏi.
Triệu Lỵ đứng ở bên người Thịnh Thế, thấy người nhà họ Thịnh quan tâm mình, trên mặt lễ phép nở một nụ cười tiêu chuẩn, đáp lại từng người.
Người tới bữa tiệc ngày càng đông, người nhà họ Thịnh vội vàng chiêu đãi những người khác, dần dần cũng đều tản ra. Thịnh Thế cầm ly rượu đỏ đi lòng vòng trong phòng khách của bữa tiệc cùng với Triệu Lỵ, thấy Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên, liền cùng nhau đi tới.
Bởi vì những người tham gia đều là những gia tộc có quan hệ với nhà họ Thịnh, mọi người đều quen biết Thịnh Thế, cho nên không ngừng có người tiến đây chào hỏi làm anh có chút bận rộn, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cửa ra vào ở phòng khách, chờ Cố Lan San xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là đã qua rất lâu so với thời gian anh dự đoán mà Cố Lan San vẫn chưa xuất hiện, anh liền không nhịn được mà có chút nóng nảy, sau khi chạm ly rượu chào hỏi mọi người xong, nói một câu: "Xin lỗi", liền đứng dậy đi tới góc trái tương đối yên tĩnh của phòng khách để gọi điện thoại cho cô.
Anh vừa mới bấm điện thoại đã nhìn thấy ở cửa phòng khách của bữa tiệc xuất hiện bóng người quen thuộc, chỉ là bên cạnh cô còn có một người rất quen thuộc.
Sở Bằng.
Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dương.
Lông mày anh tuấn của Thịnh Thế khẽ nhíu một cái, sau đó hung hăng ngắt điện thoại, ném vào trong túi, liền hơi mất hứng mà đi về phía Cố Lan San và Sở Bằng đang đứng.
Người đàn ông tên Sở Bằng này hình như rất quen thuộc với Cố Lan San, hơn nữa, hình như Sở Bằng đối xử tốt với Cố Lan San có chút quá mức!
Cách đối xử đó khiến anh cảm thấy nó giống như là một cái gai đâm vào lòng mình, rất không thoải mái.
Dọc theo đường đi, Thịnh Thế gặp được sự chào hỏi của không ít người nhưng ánh mắt của anh vẫn thủy chung đặt trên người Cố Lan San, cho nên khi bị người khác gọi lại cũng có vẻ hơi không yên lòng.
Sở Bằng gặp Cố Lan San ở dưới lầu nên liền lên tiếng gọi cô.
Khi Cố Lan San thấy Sở Bằng thì có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng mà khi Sở Bằng đi tới, Cố Lan San nghĩ bản thân chỉ có một mình, liền gật đầu, không có cự tuyệt.
Vào phòng khách của bữa tiệc, Sở Bằng liền bị rất nhiều người lôi kéo nói chuyện. Mặc dù Sở Bằng chào hỏi mọi người những cũng không hề quên chăm sóc Cố Lan San.
Bởi vì cô đi giày cao gót, người trên bữa tiệc cũng rất nhiều, cho nên thỉnh thoảng Sở Bằng sẽ vươn tay cản lại sự đụng chạm của mọi người với cô.
Khi một nhân viên phục vụ bưng rượu đỏ đi ngang qua, Sở Bằng còn đích thân lấy hai ly rượu, một ly đưa tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San nhướn lông mày, cười cười với Sở Bằng, sau đó liền giơ tay lên tiếp nhận
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro