Đoạt Hôn 101 Lần

Yên lặng giúp nhau lúc hoạn nạn (8)

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 20:39:27

Cố Lan San vừa mở mắt, liền rơi vào trong đôi mắt như sóng nước mênh mông của Thịnh Thế.

Ánh mắt của anh rất đẹp, trước đây cô đã biết, nhưng vào giờ phút này, cô không biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt của anh, quen thuộc mà lại xa lạ, mắt của anh xem ra vô cùng sáng ngời hơn bình thường, bên trong thoáng hiện lên cảm xúc sâu uẩn (thâm sâu và cất giấu) lại phức tạp, mà cô chưa bao giờ thấy qua trong mắt anh, cũng không cách nào hiểu được.

Cô cảm thấy mình giống như là ngã vào biển lớn mênh mông sâu không thấy đáy, cô lẻ loi một mình ở bên trong chìm chìm nổi nổi không có bến bờ.

Trong mắt của anh hiện rõ bóng dáng của cô, cô không biết là ảo giác, hay là chân thực, dường như từ trong mắt của anh cô nhìn thấy được biểu cảm của mình.

Cô không biết anh và cô nhìn nhau bao lâu, cô nhìn thấy ánh mắt của anh, dần dần trở nên trong suốt, khuôn mặt của cô ở trong mắt anh càng lúc càng hiện lên rõ rệt, đáy mắt anh dần dần bao phủ lên một tầng ấm áp làm cho Cố Lan San cảm thấy bản thân dường như từ trong cơn ầm ầm sóng dậy của biển rộng mênh mông, chuyển đến một thế giới yên tĩnh có chim hót hoa thơm, trong lúc đó tất cả hỗn loạn cùng ồn ào giữa trần thế đều đã cách cô thật xa.

Cố Lan San cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng không thông thuận, cô muốn dời ánh mắt đi, nhưng cô cảm giác ánh mắt của anh dường như là có ma lực, gắt gao hấp dẫn tầm mắt của cô, làm cho cô hoàn toàn không thể làm được gì, nhất là, trong cặp mắt này đang có chút ý cười, từng chút từng chút hiện lên, làm cho cô cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Cô không biết vì sao, tốc độ đập của tim cô trở nên càng lúc càng nhanh.

Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đây, người mà cô biết hơn mười năm lại vô cùng xa lạ.

Anh cho cô cảm giác, ưu nhã mà lại có thể làm chết người, anh như vậy, làm cho lòng cô có phần không biết tại sao lại hoảng hốt rối bời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Lan San hít thở càng ngày càng dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên càng ngày càng hồng.

Thịnh Thế thấy cô như vậy nụ cười nơi đáy mắt càng sâu hơn, anh chậm rãi di chuyển trong thân thể của cô, động tác chậm rãi ôn nhu mà lại ngạo mạn, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt của cô như trước, anh giống như là đang tra tấn cô, hoặc như là khiêu khích trêu chọc cô, cố ý thả động tác càng chậm lại, khi anh thật sự mạnh mẽ hòa nhập vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, lông mi của cô khẽ run lên một cái, đáy mắt chứa đầy sắc màu tình dục khổng lồ trong nháy mắt vỡ tan ra, lúc này anh đột nhiên đè bả vai của cô xuống, bắt đầu chuyển động mãnh mẽ.

Đôi mắt to long lanh đen như mực của cô, vẫn dừng ở trên ánh mắt của anh như trước, anh nhìn thấy rõ ánh mắt của cô theo tất cả động tác của anh càng ngày càng trở nên say mê.

Thậm chí lúc cô đạt tới cao triều, ở trong đáy mắt của cô anh nhìn thấy được bóng dáng của mình.

Tim của Thịnh Thế bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, cô chuyển vòng eo của mình, thay đổi một tư thế khác, cô trên anh dưới, cô nhìn xuống anh, anh kéo thân thể của cô vận động, sóng mắt của cô dần dần trở nên có chút quyến rũ giống như tơ, gắt gao quấn lấy trái tim mềm mại sâu nhất trong ngực trái của anh.

Anh không nhịn được toàn thân run rẩy, lật người áp đảo cô xuống dưới thân thể, anh lôi kéo chân của cô quấn vòng quanh hông của anh, sau đó eo mình trầm xuống ra vào trùng điệp, cả người anh cảm thấy mình đang ở trong thân thể của cô rõ rệt, điên cuồng và mãnh liệt rung động.

Cố Lan San kết hôn gả cho Thịnh Thế đã hai năm, trên chuyện giường chiếu cô chưa từng có cảm giác như vậy.

Cô lại nói không ra được đây là cảm giác gì, cô cảm thấy mỗi một lần mình đều như là muốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Hôn 101 Lần

Số ký tự: 0