Yêu em anh liền có hơi sức (16)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
"Tới rồi, thật sự tới rồi." Thịnh Thế vừa đáp lời,
những vẫn không kết thúc, Cố Lan San liền bấm cánh tay của anh, bày tỏ
bất mãn của mình, sau đó kiêu ngạo nói: "Nhanh lên một chút nha!"
Thịnh Thế "Ừ" một tiếng, hôn hít khóe môi cô một chút, nói: "Sở Sở, em đừng gấp, cái này không chịu sự khống chế của anh, cái này cần phải để cho người bạn nhỏ triển khai của anh kết thúc nha. . . . . ."
Cố Lan San hừ hừ hai tiếng, cũng cảm thấy tốc độ của anh tăng nhanh, cô nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, nói đứt quãng: "Vậy anh hãy hỏi người bạn nhỏ của anh một chút, lúc nào thì kết thúc hả. . . . . .?"
Lời của cô còn chưa nói hết, đã cảm thấy trong cơ thể của mình dâng lên một luồng nhiệt nóng, sau đó người đàn ông phía trên lập tức nằm trên người cô.
Cố Lan San bị dòng nhiệt này đánh úp lập tức mất đi tất cả ý thức, từ từ nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh cũng từ từ buông ra theo, ngủ mê man.
Thịnh Thế nằm trên người cô, thở hổn hển, sau một lúc lâu, hơi thở của anh mới từ từ ổn định lại, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt lâm vào giấc ngủ, hôn lên trán cô một cái, liền đứng dậy rút khăn giấy, thu dọn thân thể hai người một chút, lấy quần áo bên cạnh mặc vào, lại qua loa mặc quần áo vào cho cô.
Cố Lan San nửa ngủ nửa tỉnh biết Thịnh Thế làm tất cả, nhưng toàn thân cô đều vô lực, lười phải mở mắt ra, khi anh đặt cô lên ghế lái phụ, cô liền nhắm mắt lại ngủ say.
Thịnh Thế ngồi ở chỗ tài xế ngồi, từ từ điều chỉnh tư thế của ghế ngồi thật tốt, nhưng không cho xe chạy, mà là nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, từ từ bình ổn nhịp thở của bản thân.
Bên trong xe vẫn còn tràn ngập hơi thở kiều mị vừa mới triền miên, anh từ từ nhắm mắt lại, cảm thụ thật lâu, mãi cho đến xác định thần trí cả người cực kỳ tỉnh táo, mới không nhanh không chậm khởi động xe, đạp chân ga, từ từ lái về phía trước.
Anh thuận tiện liếc mắt nhìn thời gian, lúc này đã sắp ba giờ, anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San đang ngủ say, nghĩ đến chỗ hiện giờ cô đang mướn chung với người khác, lại nghĩ đến nếu bây giờ đưa cô về Ngự Thự Lâm Phong hình như có chút xa, cuối cùng quyết định quay đầu, lái xe đến khách sạn gần nhất.
Thịnh Thế đậu xe ở bên ngoài cửa khách sạn, một mình đi vào trước thuê một phòng, cầm thẻ mở cửa phòng, sau đó mới lộn ngược trở lại xe, ôm Cố Lan San đã ngủ say xuống, tiện thể khóa xe tiến vào khách sạn.
Chỗ ở là phòng Tổng thống.
Tầng cao nhất.
Lúc ở trong thang máy, Cố Lan San mê mê mang mang mở mắt ra một lần, lẩm bẩm nói gì đó, sau đó lại dựa vào ngực của anh ngủ tiếp.
Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên gương mặt cô một cái, sau đó cửa thang máy vừa vặn mở ra, anh liền ôm cô đi ra ngoài, thuận lợi tìm được gian phòng, cà thẻ, đi vào, khóa cửa.
Anh đặt cô nằm lên giường, thuận tiện ba cái thành hai cái xé toan quần áo của cô, sau đó đắp chăn cho cô.
Thịnh Thế đứng ở bên giường, nhìn một hồi cô, sau đó đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra, cô gái nhỏ trên giường đã hoàn toàn ngủ say như chết.
Thịnh Thế "Ừ" một tiếng, hôn hít khóe môi cô một chút, nói: "Sở Sở, em đừng gấp, cái này không chịu sự khống chế của anh, cái này cần phải để cho người bạn nhỏ triển khai của anh kết thúc nha. . . . . ."
Cố Lan San hừ hừ hai tiếng, cũng cảm thấy tốc độ của anh tăng nhanh, cô nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, nói đứt quãng: "Vậy anh hãy hỏi người bạn nhỏ của anh một chút, lúc nào thì kết thúc hả. . . . . .?"
Lời của cô còn chưa nói hết, đã cảm thấy trong cơ thể của mình dâng lên một luồng nhiệt nóng, sau đó người đàn ông phía trên lập tức nằm trên người cô.
Cố Lan San bị dòng nhiệt này đánh úp lập tức mất đi tất cả ý thức, từ từ nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh cũng từ từ buông ra theo, ngủ mê man.
Thịnh Thế nằm trên người cô, thở hổn hển, sau một lúc lâu, hơi thở của anh mới từ từ ổn định lại, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt lâm vào giấc ngủ, hôn lên trán cô một cái, liền đứng dậy rút khăn giấy, thu dọn thân thể hai người một chút, lấy quần áo bên cạnh mặc vào, lại qua loa mặc quần áo vào cho cô.
Cố Lan San nửa ngủ nửa tỉnh biết Thịnh Thế làm tất cả, nhưng toàn thân cô đều vô lực, lười phải mở mắt ra, khi anh đặt cô lên ghế lái phụ, cô liền nhắm mắt lại ngủ say.
Thịnh Thế ngồi ở chỗ tài xế ngồi, từ từ điều chỉnh tư thế của ghế ngồi thật tốt, nhưng không cho xe chạy, mà là nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, từ từ bình ổn nhịp thở của bản thân.
Bên trong xe vẫn còn tràn ngập hơi thở kiều mị vừa mới triền miên, anh từ từ nhắm mắt lại, cảm thụ thật lâu, mãi cho đến xác định thần trí cả người cực kỳ tỉnh táo, mới không nhanh không chậm khởi động xe, đạp chân ga, từ từ lái về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh thuận tiện liếc mắt nhìn thời gian, lúc này đã sắp ba giờ, anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San đang ngủ say, nghĩ đến chỗ hiện giờ cô đang mướn chung với người khác, lại nghĩ đến nếu bây giờ đưa cô về Ngự Thự Lâm Phong hình như có chút xa, cuối cùng quyết định quay đầu, lái xe đến khách sạn gần nhất.
Thịnh Thế đậu xe ở bên ngoài cửa khách sạn, một mình đi vào trước thuê một phòng, cầm thẻ mở cửa phòng, sau đó mới lộn ngược trở lại xe, ôm Cố Lan San đã ngủ say xuống, tiện thể khóa xe tiến vào khách sạn.
Chỗ ở là phòng Tổng thống.
Tầng cao nhất.
Lúc ở trong thang máy, Cố Lan San mê mê mang mang mở mắt ra một lần, lẩm bẩm nói gì đó, sau đó lại dựa vào ngực của anh ngủ tiếp.
Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên gương mặt cô một cái, sau đó cửa thang máy vừa vặn mở ra, anh liền ôm cô đi ra ngoài, thuận lợi tìm được gian phòng, cà thẻ, đi vào, khóa cửa.
Anh đặt cô nằm lên giường, thuận tiện ba cái thành hai cái xé toan quần áo của cô, sau đó đắp chăn cho cô.
Thịnh Thế đứng ở bên giường, nhìn một hồi cô, sau đó đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra, cô gái nhỏ trên giường đã hoàn toàn ngủ say như chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro