Yêu em anh liền có hơi sức (20)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Mặt Cố Lan San hoàn toàn đỏ lên, khi anh lại hôn mình một lần nữa, cô liền ấp úng hé miệng, cắn cánh môi của anh, dùng sức
cắn, rất hung ác.
Anh bị đau, nhưng trong đáy lòng lại càng ngọt ngào muốn hơi sức của cô, không tới một lát, cô liền thả lỏng hơi sức, anh đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng của cô, bỉ ổi nói: "Tiếp tục cắn đi. . . . . . Hử?"
Sau đó, lúc cô thật sự mở to miệng muốn cắn, anh liền gia tăng lực đạo, cô liền cắn không nổi nữa.
"Thì ra, Sở Sở vẫn đau lòng anh nha. . . . . ." Thịnh Thế biết rõ không phải thật, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Lại một lát sau, Cố Lan San hoàn toàn mềm nhũng ở dưới thân Thịnh Thế, thuận theo như một con mèo.
Tâm tình của Thịnh Thế càng lúc càng mềm mại, anh chính là thích Sở Sở như vậy, lúc nên ngông nghênh ngang ngược thì có bao nhiêu ngông nghênh ngang ngược, lúc nên quyến rũ động lòng người thì có bao nhiêu quyến rũ động lòng người.
Anh nghĩ, toàn thế giới, không có một người phụ nữ nào, có thể ở trước mặt của anh, tồn tại sống động như thế.
A. . . . . . Không, anh chỉ cho phép một mình Cố Lan San ở trong thế giới của anh sống động như vậy.
Anh chỉ cho một mình cô cơ hội như vậy, để cho cô có thể ở trong sinh mệnh của anh tùy ý làm bậy, anh có thể vô biên vô điều kiện vì cô lùi lại nhiều lần.
Những người phụ nữ khác, có bao nhiêu, muốn bao nhiêu, anh đều sẽ không cho họ cơ hội này.
Nghĩ tới đây, động tác Thịnh Thế muốn Cố Lan San càng ngày càng điên cuồng.
Cố Lan San có nhiều lần cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng mỗi lần sắp chết, lại sống dậy.
Cô ở nơi này chết đi sống lại đan xen vào nhau, từ từ vừa mệt thành một vũng nước.
Ngược lại Thịnh Thế sau khi chấm dứt, còn sinh long hoat hổ ôm cô đi vào phòng tắm, cùng cô tắm rửa, trong phòng tắm anh khắc chế mình không được, liền chiếm cứ cô lại triền miên một lần nữa, cả người cô sức cùng lực kiệt cụp mí mắt xuống, dựa vào thân thể của anh, hoàn toàn không có hơi sức, anh tỉ mỉ tắm rửa cho cô, sau đó ôm cô quay trở về trên giường một lần nữa.
Anh ôm cô, cô đã ngủ say, thế nhưng anh lại không có chút buồn ngủ nào, chỉ nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ của cô, anh cảm thấy tất cả thật sự giống như một giấc mộng, anh tận lực chìm đắm vào trong đó.
Cũng không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Thịnh Thế mới dời tầm mắt của mình từ trên mặt của cô đến trên di động của mình.
Anh chỉnh di động về chế độ yên tĩnh, nhìn đồng hồ, gần một giờ chiều rồi, mà cô còn chưa có ăn sáng và ăn trưa, anh đoán cô ngủ một lúc, sợ là ngủ đến khi ngủ đủ, vì vậy liền lặng yên không tiếng động buông thân thể của cô ra, gọi điện thoại sai nhân viên phục vụ khách sạn chọn một bộ quần áo đưa tới cho mình.
Anh lặng lẽ đổi quần áo xong, đi tới bên giường, hôn người phụ nữ đang ngủ say một cái, nhìn chằm chằm cô một lát, không ai biết ánh mắt của anh, rốt cuộc có bao nhiêu thương yêu, triền miên bao nhiêu, thật lâu sau, anh mới cầm ví tiền cùng chìa khóa xe, đi mua đồ ăn.
. . .
. . .
Cố Lan San cảm thấy rất mệt, thân thể giống như là bị xe nghiền, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng nhức.
Thế nên, cô hoàn toàn không muốn nhúc nhích một chút nào.
Nhưng điện thoại ở một bên vẫn reng reng vang lên, rất phiền, cô liền nhắm mắt lại, sờ sờ xung quanh, sờ đến điện thoại, nhận điện thoại.
Anh bị đau, nhưng trong đáy lòng lại càng ngọt ngào muốn hơi sức của cô, không tới một lát, cô liền thả lỏng hơi sức, anh đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng của cô, bỉ ổi nói: "Tiếp tục cắn đi. . . . . . Hử?"
Sau đó, lúc cô thật sự mở to miệng muốn cắn, anh liền gia tăng lực đạo, cô liền cắn không nổi nữa.
"Thì ra, Sở Sở vẫn đau lòng anh nha. . . . . ." Thịnh Thế biết rõ không phải thật, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Lại một lát sau, Cố Lan San hoàn toàn mềm nhũng ở dưới thân Thịnh Thế, thuận theo như một con mèo.
Tâm tình của Thịnh Thế càng lúc càng mềm mại, anh chính là thích Sở Sở như vậy, lúc nên ngông nghênh ngang ngược thì có bao nhiêu ngông nghênh ngang ngược, lúc nên quyến rũ động lòng người thì có bao nhiêu quyến rũ động lòng người.
Anh nghĩ, toàn thế giới, không có một người phụ nữ nào, có thể ở trước mặt của anh, tồn tại sống động như thế.
A. . . . . . Không, anh chỉ cho phép một mình Cố Lan San ở trong thế giới của anh sống động như vậy.
Anh chỉ cho một mình cô cơ hội như vậy, để cho cô có thể ở trong sinh mệnh của anh tùy ý làm bậy, anh có thể vô biên vô điều kiện vì cô lùi lại nhiều lần.
Những người phụ nữ khác, có bao nhiêu, muốn bao nhiêu, anh đều sẽ không cho họ cơ hội này.
Nghĩ tới đây, động tác Thịnh Thế muốn Cố Lan San càng ngày càng điên cuồng.
Cố Lan San có nhiều lần cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng mỗi lần sắp chết, lại sống dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ở nơi này chết đi sống lại đan xen vào nhau, từ từ vừa mệt thành một vũng nước.
Ngược lại Thịnh Thế sau khi chấm dứt, còn sinh long hoat hổ ôm cô đi vào phòng tắm, cùng cô tắm rửa, trong phòng tắm anh khắc chế mình không được, liền chiếm cứ cô lại triền miên một lần nữa, cả người cô sức cùng lực kiệt cụp mí mắt xuống, dựa vào thân thể của anh, hoàn toàn không có hơi sức, anh tỉ mỉ tắm rửa cho cô, sau đó ôm cô quay trở về trên giường một lần nữa.
Anh ôm cô, cô đã ngủ say, thế nhưng anh lại không có chút buồn ngủ nào, chỉ nhìn chằm chằm dung nhan đang ngủ của cô, anh cảm thấy tất cả thật sự giống như một giấc mộng, anh tận lực chìm đắm vào trong đó.
Cũng không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Thịnh Thế mới dời tầm mắt của mình từ trên mặt của cô đến trên di động của mình.
Anh chỉnh di động về chế độ yên tĩnh, nhìn đồng hồ, gần một giờ chiều rồi, mà cô còn chưa có ăn sáng và ăn trưa, anh đoán cô ngủ một lúc, sợ là ngủ đến khi ngủ đủ, vì vậy liền lặng yên không tiếng động buông thân thể của cô ra, gọi điện thoại sai nhân viên phục vụ khách sạn chọn một bộ quần áo đưa tới cho mình.
Anh lặng lẽ đổi quần áo xong, đi tới bên giường, hôn người phụ nữ đang ngủ say một cái, nhìn chằm chằm cô một lát, không ai biết ánh mắt của anh, rốt cuộc có bao nhiêu thương yêu, triền miên bao nhiêu, thật lâu sau, anh mới cầm ví tiền cùng chìa khóa xe, đi mua đồ ăn.
. . .
. . .
Cố Lan San cảm thấy rất mệt, thân thể giống như là bị xe nghiền, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng nhức.
Thế nên, cô hoàn toàn không muốn nhúc nhích một chút nào.
Nhưng điện thoại ở một bên vẫn reng reng vang lên, rất phiền, cô liền nhắm mắt lại, sờ sờ xung quanh, sờ đến điện thoại, nhận điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro