Độc Chiếm Thâm Tình

Chương 4

Vinh Cẩn

2024-07-22 07:33:51

Trình Hoài Thứ nhẫn nại, cười thú vị: “Cháu chắc chắn như vậy sao? Chú là người tốt?”

Đường Ninh mở to đôi mắt long lanh nhìn anh như thể đang xác nhận một sự thật: “Vậy chú là người xấu sao?”

Cô hiểu rõ anh đương nhiên không phải.

Nghe ra sự không phản bác trong giọng nói của cô, anh nghiêm túc nói: “Cho chú một lý do, chú có thể không nói chuyện này với bọn họ.”

Khi nói lời này, Trình Hoài Thứ có một cảm giác áp bức rất mạnh khiến cô không thể né tránh.

Đường Ninh cũng liều mạng, cầu xin: “Cháu muốn tiếp tục nhảy, không muốn họ phản đối.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét khuôn mặt nghiêng của anh rất nghiêm túc, hồi lâu sau mới thốt ra vài chữ: “Được, không có lần sau.”

Xem ra Trình Hoài Thứ đã đồng ý, gánh nặng trong lòng Đường Ninh trong nháy mắt tan biến.

Nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, cô nhắm mắt lại, cảm giác vui mừng dâng lên trong lòng không thể bỏ qua.

Bí mật nhỏ này... chỉ có cô và Trình Hoài Thứ biết.

Giống như một sự ràng buộc vô hình, bắt đầu từ hạt giống bé từ từ bén rễ trong tim.

Nhưng cô không thể nói với ai kể cả Trình Triệt và Trình Húc.

Cuối tuần này cô thi xong bài kiểm tra hàng tuần sẽ đến trung tâm luyện nhảy.

Mặc dù có chút vất vả nhưng việc luyện nhảy này mưa gió cũng không thể ngăn cản, nhất định phải bỏ công sức.

Hôm nay là xếp đội hình cho bài 《Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương》, các cô gái nhỏ trong buổi huấn luyện đã đến địa điểm từ sớm.

Đều là những thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, ai cũng giống như cành liễu mềm mại, mảnh khảnh, rất tự giác bắt đầu khởi động bằng động tác ép chân.

Đường Ninh thay xong trang phục biểu diễn, tùy ý đứng một bên yểu điệu thướt tha khiến người ta không thể rời mắt.

Sân tập vốn còn ríu rít, sau khi Tần Ngọc Chân bước vào lập tức trở nên im lặng.

Tần Ngọc Chân là một giáo viên nghiêm khắc nổi tiếng, tuyệt đối sẽ không vì ai đó kêu đau mà mềm lòng ở trung tâm huấn luyện.

Xác nhận mọi người đã đến đông đủ, bà quét mắt một lượt nói: “Hôm nay điều quan trọng là phải chọn ra vị trí vũ công chính, có một đoạn thể hiện riêng phần hoa nở là khoảnh khắc đẹp nhất của toàn bộ điệu nhảy, mọi người tự giác, từng người một lên thử.”

Uất Hạ ngẩng cao cằm, giơ tay trước: “Cô ơi, em lên trước.”

Nền tảng vũ đạo cổ điển của Uất Hạ tốt, kỹ thuật cơ bản vững, một bộ trang phục bồng bềnh với động tác múa uyển chuyển, biểu cảm cũng rất chuẩn.

Tần Ngọc Chân gật đầu hài lòng: “Biểu diễn không tệ, người tiếp theo.”

Đến lượt Đường Ninh, cô chỉ tưởng tượng đến từng khoảnh khắc nở rộ tuyệt đẹp của nụ hoa, toàn tâm toàn ý hòa mình vào nhịp điệu của điệu nhảy.

Trong tiếng nhạc cổ điển đắm chìm, cô quỳ trên sàn, đưa bàn tay trắng nõn ra mô phỏng nụ hoa đang dần hé nở, giữa mềm mại và quyến rũ nhịp điệu được kiểm soát rất tốt.

Cuối cùng, tất cả sự ẩn núp biến thành động tác bước chân xoay tròn, nhất thời uyển chuyển như mây trôi nước chảy, đẹp đẽ vô cùng.

Tựa như không phải ở phòng tập mà là trên sân khấu thực thụ.

Không chỉ những người khác nhìn chăm chú mà Tần Ngọc Chân cũng vỗ tay.

Rõ ràng bà đã có ứng cử viên tốt nhất, khẳng định: “Đường Ninh, tạm thời để em đảm nhận vai vũ công chính.”

“Nhưng những bạn học khác cũng không được chủ quan, các em bỏ ra bao nhiêu công sức trên sân khấu sẽ thể hiện bấy nhiêu, sự nỗ lực không thể lừa dối được.”

...

Tập nhảy xong, Đường Ninh vẫn ở lại phòng tập để tập thêm.

Cô gái trong gương có làn da trắng nõn, xinh đẹp động lòng người, từng động tác đều cố gắng đạt đến mức hoàn hảo.

Mãi đến khi phòng tập sắp đóng cửa, cô mới thu dọn đồ đạc đi ra.

Cổng trung tâm đóng rồi, Đường Ninh đi ra từ cửa sau, vừa đi được vài bước, một nhóm người đã chặn đường cô.



Người cầm đầu nhe răng, đánh giá cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Cô là Đường Ninh sao?”

Đường Ninh vô thức nắm chặt dây đeo ba lô, cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vài ngày trước khi Đường Ninh về nhà, Tô Hồi và Trình Bách Thành vẫn đang bàn luận chuyện đó, không để cô nghe thấy, chỉ vì muốn bảo vệ cô.

Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô, tựa như vô số mũi kim nhỏ đâm vào da thịt.

Gã đàn ông nồng nặc mùi rượu, mất kiên nhẫn nói: “Chú của cô nợ tiền, bây giờ chúng tôi không tìm thấy ông ta, ông ta bảo có thể tìm cô để trả nợ.”

Cô tránh né ánh mắt của gã, kiên định nói: “Tôi không biết người mà các anh nói là ai.”

Gã đàn ông nhìn cô, đối chiếu một hồi khinh thường cười khẩy: “Không nhầm, chính là cô.”

Đường Ninh lại nhớ đến vài lần trải nghiệm khó chịu trước đó, gã đàn ông nhe hàm răng vàng khè cặp mắt gian xảo đeo bám cô.

“Chú cô nhờ cô giúp đỡ chút.”

“Cô không có tiền à? Nhà họ Trình không cho cô tiền sao?”

“Đừng giả vờ không quen, đừng quên cô vẫn là con của mẹ cô đấy? Gọi nhà họ Trình suốt ngày, tôi nói cho cô biết bây giờ cô chỉ là đứa trẻ mồ côi thôi!”

Sau khi mẹ mất, Cảnh Nghiêm càng trở nên vô pháp vô thiên vô pháp, trước kia Đường Ninh từng đến nhà chú ở Giang Thành một thời gian, những gì cô nghe thấy chỉ là những tiếng chửi mắng không dứt.

Cô bị nhốt trong phòng phải nhìn thế giới bên ngoài qua song cửa sổ chống trộm giống như một con chim trong lồng.

Sau đó, Tô Hồi đã đến thăm Đường Ninh một lần, vì không đành lòng nên nhiều lần khuyên nhủ ông nội và Trình Bách Thành mới đưa được đứa trẻ này về nhà họ Trình.

Chỉ không ngờ rằng những năm này, sau khi ly hôn Cảnh Nghiêm đã dính vào đủ loại tệ nạn như cờ bạc, rượu chè, chỉ biết tìm cô và nhà họ Trình gây phiền phức.

Phía sau nhà đường tối không có đèn cộng thêm trời đã tối căn bản không có người qua lại. Ngôn Tình Sủng

Đường Ninh nghiến răng, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng đối phó với bọn chúng: “Các anh đợi một chút, tiền của tôi đều ở trong điện thoại.”

Khoảnh khắc tiếp theo cô giả vờ thò tay vào túi, quay người chạy vào màn đêm.

Trong hoàn cảnh đó ngoài việc chạy trốn cô không nghĩ đến điều gì khác, cũng không dám nghĩ đến điều gì khác.

Có lẽ những kẻ phía sau đã uống rượu nên không ngờ cô chạy nhanh như vậy sớm đã bị bỏ lại phía sau, đầu óc choáng váng.

Con hẻm quá tối khiến cô vô tình bị vấp phải thứ gì đó, Đường Ninh chống khuỷu tay xuống đất nhưng đầu gối lại va mạnh vào nhau, cơn đau dữ dội khiến lồng ngực cô run lên, cổ họng nghẹn đắng thêm cả sự sợ hãi.

Trên bầu trời, những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống đọng trên hàng mi cô.

Phía sau đã không còn một bóng người.

Ngay cả khi báo cảnh sát thì con đường này không có camera giám sát, cũng không thể truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai.

Cô lại nhớ đến cảnh máu me khắp nơi năm cô tám tuổi và căn phòng kín mít với tiếng khóc của người phụ nữ, tiếng chửi mắng của người đàn ông liên tục văng vẳng bên tai...

Vì vậy lúc mới đến nhà họ Trình, Đường Ninh luôn gặp ác mộng về đêm như thể tảng đá này vẫn đè nặng trong lòng.

Cô không liên lạc với Tô Hồi, tự mình lê thân thể mệt mỏi về nhà.

Dì Lưu ôn hòa hỏi: “Ninh Ninh, con có muốn ăn thêm không?”

Cô trả lời dì Lưu là đã ăn rồi, rồi chạy thẳng lên tầng hai mà không ngoảnh lại.

Cô nhốt mình trong phòng, im lặng co người lại.

Phòng bên cạnh vẫn sáng đèn xen lẫn tiếng trò chuyện rất nhỏ.

Hôm nay Trình Hoài Thứ đến khu quân đội, một số lãnh đạo không quân rất quan tâm đến tình hình hồi phục thị lực của anh.

Lý Tư Minh chính là bác sĩ quân y được cử đến để giúp anh phục hồi, hai người trò chuyện một lúc về tình hình gần đây của đám lính trẻ sau khi anh rời đi.

Nói đến đây, Lý Tư Minh lộ ra ánh mắt hâm mộ, trêu chọc: “Ngay cả Hàn Kỳ cũng đã kết hôn rồi, Thượng úy Trình, anh phải tranh thủ thời gian rồi.”

Trình Hoài Thứ giọng khàn khàn, nhàn nhạt nói: “Không vội.”



Lý Tư Minh nghe câu trả lời này của anh đã quen tai, nhìn quanh một vòng mới hỏi: “À, nhà các anh còn có một đứa trẻ nhỉ?”

“Ừ, con nuôi của anh trai tôi.” Giọng điệu của Trình Hoài Thứ không có gì dao động.

Lý Tư Minh chậc một tiếng, đùa giỡn: “Đừng bắt nạt trẻ con nhà người ta.”

Trình Hoài Thứ cong môi, phản bác: “Sao có thể?”

“Anh huấn luyện những tân binh đó, tôi thấy anh cũng chẳng nương tay mấy.”

Lý Tư Minh đã từng thấy anh ở trong quân đội như thế nào, mỗi lần huấn luyện thể lực đều đứng đầu, ngày thường tuy dễ gần nhưng lại mặt lạnh như tiền, đám lính mới không dám đùa giỡn với anh.

Trình Hoài Thứ không muốn để ý đến lời buộc tội của Lý Tư Minh, anh hạ giọng: “Là con gái.”

Lý Tư Minh đồng tình nói: “Ồ ồ ồ... Vậy thì không được huấn luyện, không được huấn luyện.”

Sau khi thăm khám tình hình, Lý Tư Minh chuẩn bị trở về khu quân đội, vừa bước ra khỏi phòng Trình Hoài Thứ thì đụng phải Đường Ninh đang đi đến phòng tắm.

Anh ta là người dễ gần, cười híp mắt nói: “Em chính là cô bé nhà họ Trình đúng không?”

Đường Ninh nắm chặt vạt váy, đôi mắt vẫn còn đọng hơi nước, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này Lý Tư Minh mới chú ý thấy trên đầu gối trắng nõn của cô có hai vết thương rất rõ ràng, tím bầm một mảng trông rất đau lòng.

Là bác sĩ quân y, phản ứng đầu tiên của anh ta là cau mày, hỏi: “Chân em... bị thương sao?”

Đường Ninh không nói gì, môi mím chặt.

Lý Tư Minh biết trong phòng Trình Hoài Thứ có hộp cứu thương liền vội vàng khuyên cô vào phòng để bôi thuốc.

Mở hộp cứu thương ra, bên trong có cồn, bông gòn và thuốc mỡ dùng để phục hồi vết thương.

Sau một hồi bận rộn, anh ta đưa thuốc cho Trình Hoài Thứ ra hiệu: “Anh bôi thuốc cho con bé đi.”

Trình Hoài Thứ hơi khựng lại, không hiểu Lý Tư Minh đang giở trò gì.

Lý Tư Minh giải thích: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa anh là cậu của con bé, anh làm đi.”

Anh ta còn bổ sung thêm: “Tôi có thể chỉ huy cho anh.”

Đường Ninh cụp mắt xuống, trông rất ngoan ngoãn, hàng mi như cánh quạt phe phẩy.

Ánh đèn trong phòng hắt xuống khiến làn da của cô như được phủ một lớp sữa.

Trình Hoài Thứ bôi thuốc cho cô, thực sự rất kiềm chế, ngoài vết thương ra tuyệt đối không chạm vào những vùng da khác.

Đường Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh một lúc, có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, hơi trầm nhưng cũng khiến người ta yên tâm.

Đợi Lý Tư Minh ra ngoài, Trình Hoài Thứ mới vứt tăm bông, ngồi xổm xuống dỗ dành như trẻ con: “Cháu không phải học múa sao? Chân bị thương thế nào vậy?”

Mặc dù bây giờ Trình Hoài Thứ không nhìn thấy nhưng anh cũng có thể cảm nhận được vết thương này của cô không phải do va chạm đơn giản mà hình thành.

Vừa mới được chọn làm vũ công chính của tiết mục “Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương”, kết quả vừa về đã bị thương, Đường Ninh biết mình không thể giải thích với Tần Ngọc Chân, cũng rất khó để thực hiện được giấc mơ sân khấu khó khăn lắm mới có được này.

Nhưng Đường Ninh không biết mở lời thế nào, dù sao cũng là chuyện gia đình, xét cho cùng cô và Trình Hoài Thứ không hề có quan hệ họ hàng.

Cô ngẩn người cố kìm tiếng nấc: “Cháu tự ngã thôi.”

Nhưng lời vừa dứt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài rơi xuống thành từng hàng.

Trình Hoài Thứ đỡ lấy chiếc ghế, tay lơ lửng giữa không trung chất lỏng ấm áp thấm từng giọt vào mu bàn tay.

Anh không cần nghĩ cũng biết Đường Ninh đang khóc.

Cô khóc từng cơn, là kiểu khóc nghẹn rất ấm ức, như một con thú bị nhốt trong bóng tối, mãi mãi không tìm thấy ánh sáng.

Đúng rồi, từ khi mất ba mẹ, cô ngay cả khóc cũng không được thoải mái, dần dần tự kìm nén cảm xúc của bản thân, chỉ có thể chôn giấu trong lòng.

“Sao lại khóc?” Trình Hoài Thứ ngẩng cằm, lau đi những giọt nước mắt trên mu bàn tay, giọng nói dịu dàng: “Chú đâu có bắt nạt cháu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Thâm Tình

Số ký tự: 0