Độc Dược Chết Người: Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia
"CHỢ ĐEN"
Army
2024-08-22 18:18:47
Lại một ngày với những bộn bề trôi qua, Mạn Lan Đình khép lại tệp tài liệu để trên bàn, mí mắt khẽ cụp lại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Phong Vũ, có vẻ như anh đang đợi cô, thấy cô ánh mắt Phong Vũ tràn ngập ý cười, đi lại gần vỗ vai cô.
"Bà chị à, chị đúng là chăm chỉ thật đó, giờ tan tầm đã qua lâu như vậy rồi mà chị vẫn còn tăng ca." Phong Vũ híp mắt nhìn cô, tán thưởng.
"Chẳng phải đây là phúc cậu ban cho tôi à, bớt lảm nhảm lại đi." Mạn Lan Đình khẽ lườm nguýt anh, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều.
Dù Phong Vũ là cấp trên của cô, nhưng cô lại chẳng cảm thấy được áp lực từ anh mang lại, ngược lại đối với Phong Vũ cô giống cấp trên của anh hơn. Mặc dù cô hay nói ra những lời có chút khó nghe, nhưng ngẫm nghĩ sâu xa đều có ý tốt, tập đoàn "Leon" cần có một vị Phó tổng như Mạn Lan Đình.
"Haizz...được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn tối đi, rồi tôi đưa chị đến "chợ đen". Mà nói trước nhé, nơi này rất nguy hiểm, đến đó nhớ đừng đi lung tung khỏi tầm mắt của tôi quá xa." Phong Vũ suy nghĩ một chút đưa ra lời nhắc nhở.
"Chợ đen" là một nơi rất hỗn loạn, hơn hết đó cũng không phải địa bàn của anh, chẳng qua đêm nay có buổi đấu giá mỗi năm được vài lần tổ chức nên Phong Vũ mới đi, hơn hết lần này đi cũng là có mục đích cả.
Không nghĩ tới bất đắc dĩ phải đưa Mạn Lan Đình đi cùng, cho nên Phong Vũ anh phải đảm bảo an toàn cho cô, nếu để cô gặp chuyện gì anh tin chắc Bạch Thiên Kình sẽ không bỏ qua cho anh.
"Ừ. Tôi cũng không phải một tiểu bạch thỏ chói gà cũng không chặt." Cô lạnh giọng đáp.
Sau đó rời đi, Phong Vũ thấy vậy cũng nhún vai đi theo phía sau, mà cảnh tượng hai người họ cười đùa vui vẻ vô tình lọt vào tầm mắt cô thư kí riêng của Phong Vũ.
Ánh mắt cô ta trở nên căm phẫn, tràn đầy căm ghét với Mạn Lan Đình, thứ mà cô ta nhắm tới chính là vị trí Phong thiếu phu nhân tương lai, cô ta tuyệt đối không cho người khác cướp mất.
Xuất thân từ gia đình không mấy tốt, cha nghiện rượu, mẹ nghiện cờ bạc, Ninh Lãm phải tốn rất nhiều công sức mới có thể leo lên chức vị như ngày hôm nay.
Cô ta tuyệt đối sẽ không nhún nhường trước ai, phải từng bước thoát khỏi cảnh nghèo túng, từng bước đi vào giới thượng lưu, phải dẫm đạp những kẻ đã khinh thường cô ta. Đó chính là mục đích của Ninh Lãm.
"Chị Ninh, chị chưa tan ca sao? Mọi người về hết rồi mà chị."
Đang đăm chiêu trong dòng suy nghĩ thì một cậu thiếu niên trẻ đi tới chỗ Ninh Lãm, khẽ hỏi thăm, khuôn mặt cậu ấy có chút phiếm hồng, hiển nhiên là ngại ngùng. Ánh mắt cậu ấy nhìn Ninh Lãm rất khó tả, dường như bên trong ẩn giấu một tình cảm khó nói thành lời.
"Ừ. Tôi chuẩn bị về."
Thu lại ánh mắt có chút ác cảm, Ninh Lãm khẽ cười đáp lời cậu thiếu niên kia, sau đó cả hai vì tiện đường nên đã cùng nhau rời khỏi công ty.
Phía bên Mạn Lan Đình sau khi cùng Phong Vũ ăn tối xong, họ bắt đầu xuất phát đến "chợ đen". Rất nhanh họ đã đi đến nơi giao dịch ở cổng ra vào "chợ đen", Mạn Lan Đình không nghĩ tới cổng giao dịch này lại nằm ở trong một hộp đêm rất ít người lui tới.
"Phong ca, anh đến rồi! Chúng ta đi thôi, nửa tiếng nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu."
Vừa đi đến cánh cổng, đã có một gã đàn ông với thân hình vạm vỡ đi đến chào Phong Vũ, trên khuôn mặt gã có một vết sẹo kéo dài qua mắt trái. Thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng Mạn Lan Đình cũng không tỏ thái độ gì.
"Ừ. Mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ?!"
Phong Vũ rút ra một tấm thẻ đen đưa cho gã, nhân tiện hỏi han tiến độ làm việc của gã, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn xung quanh một chút.
"Đã xong hết rồi, Phong ca yên tâm."
Gã nhận lấy tấm thẻ, trên khuôn mặt ngập tràn vui mừng, sau đó như nhớ ra gì đó, nhìn về phía Mạn Lan Đình, có chút tò mò.
"Phong ca, cô gái này là ai vậy?" Gã nhìn Mạn Lan Đình thầm đánh giá.
"Là bà chị của tôi, chú không cần phải bận tâm, nhớ nhiệm vụ của mình là được." Phong Vũ liếc nhẹ gã ý nhắc nhở gã thu liễm lại.
Gã cũng hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa, sau đó cả ba bắt đầu đi vào cánh cổng trước mặt, tấm thẻ khi nãy Phong Vũ đưa cho gã chính là giao dịch để đi vào bên trong.
Muốn bước chân vào "chợ đen" không chỉ cần có quan hệ với những người máu mặt ở giới Hắc đạo, còn cần phải có tiền, không phải một chút tiền cỏn con mà là rất nhiều tiền.
Đi qua cổng giao dịch, họ bắt đầu đi vào một căn hầm tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc được thắp bên cạnh bức tường. Qua căn hầm tối tăm chính là nơi diễn ra những giao dịch ngầm - trung tâm "chợ đen", thấy sự xa hoa của nơi này, Mạn Lan Đình không khỏi ngỡ ngàng.
Không nghĩ tới vùng đất được chọn làm "chợ đen" lại phát triển phồn hoa như vậy, nơi này có thể sánh ngang với Đế Thành, chẳng qua một bên hoạt động trong tối, một bên hoạt động ngoài ánh sáng mà thôi.
"Lát nữa chị nhớ chú ý một chút, nơi này rất nhiều băng đảng khét tiếng, chúng ta tuyệt đối không nên dây dưa." Phong Vũ ghé sát lại phía Mạn Lan Đình nhắc nhở.
Đến trung tâm "chợ đen" tất cả đều bắt đầu nhộn nhịp hơn, từ số lượng người đến hàng hóa chỉ có trong thế giới ngầm, đa phần đều là súng ống, đạn dược, hoặc những vũ khí tiên tiến...
"Tôi biết rồi." Cô thu tầm mắt khỏi những thứ vũ khí kia, ngước nhìn Phong Vũ bên cạnh, "Cậu đến nơi này vì viên pha lê "Nước mắt biển cả" đúng chứ?!"
"Ừ. Mà làm sao chị biết được, không lẽ..." Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, "Chị cũng đến đây vì nó à?"
Mạn Lan Đình không trả lời Phong Vũ, chỉ rơi vào suy tư, đúng là cô đến đây vì thứ đó, nhưng cũng không phải là mục đích chính của cô. Sở dĩ đến đây còn vì một chuyện nữa, cô cần mua một số tin tức quan trọng, mà theo cô được biết chỉ có "chợ đen" mới có thể cho cô những tin tức cô cần.
"Cậu hiểu mà, biết càng ít chuyện độ nguy hiểm tính mạng càng giảm, đạo lý này chắc chắn cậu không quên." Cô nở một nụ cười tinh quái nhìn anh.
Phong Vũ cảm thấy có chút ớn lạnh sống lưng, bà chị này thoạt nhìn rất đơn thuần, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều mặt mà anh chưa biết. Có vẻ như Mạn Lan Đình không hề đơn giản như những gì anh đã thấy và nghĩ.
"Ha...được rồi, chúng ta mau đi thôi. Nếu còn chậm chạp là mất cơ hội xem kịch hay đó!" Phong Vũ nhún vai sải bước đi vào một tòa nhà trước mặt.
Mạn Lan Đình khẽ liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó cảnh giác đi theo sau Phong Vũ, vào bên trong tòa nhà kia đập vào mắt họ là một hội trường rất rộng lớn, đặc biệt rất đông người.
Nhìn qua một lượt, toàn những ông trùm máu mặt trong giới Hắc đạo, có một số người cô đã gặp qua trong những lần theo chân Mộ gia chủ đi dự tiếc. Còn lại, toàn những người mà cô không biết, đột nhiên cô nghĩ tới hắn.
Có khi nào đêm nay hắn cũng tới đây không? Nếu như để hắn biết cô ở đây chắc chắn sẽ không vui, còn sinh ra lòng nghi ngờ cô và cả Mộ gia, thấy khuôn mặt cô có chút phức tạp, Phong Vũ trấn an.
"Không cần quá căng thẳng, chỗ ngồi của chúng ta ở phía trước." Anh đưa tay chỉ vào hai ghế ngồi ở sát hàng ghế VIP, chỉ cách nhau có một mét.
Mạn Lan Đình khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó đi về phía chỗ ngồi, rồi cả hai yên vị trên ghế ngồi của mình, xung quanh cũng đã đông nghịt người. Tất cả đều hướng ánh mắt mong chờ về phía sân khấu hình bán nguyệt, nơi có rất nhiều vật phẩm đấu giá được trưng bày ra, nhưng đều bị che lại bởi những tấm lụa đỏ kiều diễm.
"Hoan nghênh các vị đã đến với buổi đấu giá đêm nay!" Tiếng người chủ trì buổi đấu giá vang lên, khuấy động bầu không khí cả hội trường.
Xung quanh bắt đầu nổi lên những lời bàn tán xôn xao, đa phần đều hướng ánh mắt sáng quắc về phía những vật phẩm đấu giá kia, hết thảy đều mang một bộ mặt thèm thuồng. Có không ít người bắt đầu bàn tán về viên pha lê "Nước mắt biển cả", hầu hết họ đều có hứng thú đến đây tranh đoạt nó.
Theo truyền thuyết, người nào được sở hữu viên pha lê "Nước mắt biển cả" này sẽ luôn giàu sang phú quý, con đường làm ăn luôn rộng mở, chung quy lại nó là vật tượng trưng cho sự may mắn và thịnh vượng.
Còn một ý nghĩa sâu xa nữa ít ai để ý đến, nó chính là thứ tượng trưng cho tình yêu thuần khiết nhất của nhân loại.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi đấu giá đêm nay."
Người chủ trì tiếp tục phát biểu, ánh mắt gã liếc nhìn về phía đám đông, rồi nở một nụ cười hài lòng, "Vật phẩm đấu giá mở màn là viên ngọc phỉ thúy, giá khởi điểm 10 nghìn đô, bắt đầu!"
Tiếng gã vừa dứt xung quanh bắt đầu trở nên nhốn nháo, những mệnh giá tăng theo thời gian bắt đầu được phát ra từ khắp hội trường.
"20 nghìn đô."
"50 nghìn đô."
"..."
Tiếp đó là hàng loạt mệnh giá, vượt xa cả giá trị thật của viên ngọc phỉ thúy, Mạn Lan Đình chỉ ngồi kia xem kịch hay. Những người làm ăn trong "chợ đen" thật biết thừa cơ hội để kiếm tiền, không hổ là "dân chơi" thế giới ngầm, toàn những kẻ vung tiền như cỏ rác.
Vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Phong Vũ, có vẻ như anh đang đợi cô, thấy cô ánh mắt Phong Vũ tràn ngập ý cười, đi lại gần vỗ vai cô.
"Bà chị à, chị đúng là chăm chỉ thật đó, giờ tan tầm đã qua lâu như vậy rồi mà chị vẫn còn tăng ca." Phong Vũ híp mắt nhìn cô, tán thưởng.
"Chẳng phải đây là phúc cậu ban cho tôi à, bớt lảm nhảm lại đi." Mạn Lan Đình khẽ lườm nguýt anh, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều.
Dù Phong Vũ là cấp trên của cô, nhưng cô lại chẳng cảm thấy được áp lực từ anh mang lại, ngược lại đối với Phong Vũ cô giống cấp trên của anh hơn. Mặc dù cô hay nói ra những lời có chút khó nghe, nhưng ngẫm nghĩ sâu xa đều có ý tốt, tập đoàn "Leon" cần có một vị Phó tổng như Mạn Lan Đình.
"Haizz...được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn tối đi, rồi tôi đưa chị đến "chợ đen". Mà nói trước nhé, nơi này rất nguy hiểm, đến đó nhớ đừng đi lung tung khỏi tầm mắt của tôi quá xa." Phong Vũ suy nghĩ một chút đưa ra lời nhắc nhở.
"Chợ đen" là một nơi rất hỗn loạn, hơn hết đó cũng không phải địa bàn của anh, chẳng qua đêm nay có buổi đấu giá mỗi năm được vài lần tổ chức nên Phong Vũ mới đi, hơn hết lần này đi cũng là có mục đích cả.
Không nghĩ tới bất đắc dĩ phải đưa Mạn Lan Đình đi cùng, cho nên Phong Vũ anh phải đảm bảo an toàn cho cô, nếu để cô gặp chuyện gì anh tin chắc Bạch Thiên Kình sẽ không bỏ qua cho anh.
"Ừ. Tôi cũng không phải một tiểu bạch thỏ chói gà cũng không chặt." Cô lạnh giọng đáp.
Sau đó rời đi, Phong Vũ thấy vậy cũng nhún vai đi theo phía sau, mà cảnh tượng hai người họ cười đùa vui vẻ vô tình lọt vào tầm mắt cô thư kí riêng của Phong Vũ.
Ánh mắt cô ta trở nên căm phẫn, tràn đầy căm ghét với Mạn Lan Đình, thứ mà cô ta nhắm tới chính là vị trí Phong thiếu phu nhân tương lai, cô ta tuyệt đối không cho người khác cướp mất.
Xuất thân từ gia đình không mấy tốt, cha nghiện rượu, mẹ nghiện cờ bạc, Ninh Lãm phải tốn rất nhiều công sức mới có thể leo lên chức vị như ngày hôm nay.
Cô ta tuyệt đối sẽ không nhún nhường trước ai, phải từng bước thoát khỏi cảnh nghèo túng, từng bước đi vào giới thượng lưu, phải dẫm đạp những kẻ đã khinh thường cô ta. Đó chính là mục đích của Ninh Lãm.
"Chị Ninh, chị chưa tan ca sao? Mọi người về hết rồi mà chị."
Đang đăm chiêu trong dòng suy nghĩ thì một cậu thiếu niên trẻ đi tới chỗ Ninh Lãm, khẽ hỏi thăm, khuôn mặt cậu ấy có chút phiếm hồng, hiển nhiên là ngại ngùng. Ánh mắt cậu ấy nhìn Ninh Lãm rất khó tả, dường như bên trong ẩn giấu một tình cảm khó nói thành lời.
"Ừ. Tôi chuẩn bị về."
Thu lại ánh mắt có chút ác cảm, Ninh Lãm khẽ cười đáp lời cậu thiếu niên kia, sau đó cả hai vì tiện đường nên đã cùng nhau rời khỏi công ty.
Phía bên Mạn Lan Đình sau khi cùng Phong Vũ ăn tối xong, họ bắt đầu xuất phát đến "chợ đen". Rất nhanh họ đã đi đến nơi giao dịch ở cổng ra vào "chợ đen", Mạn Lan Đình không nghĩ tới cổng giao dịch này lại nằm ở trong một hộp đêm rất ít người lui tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phong ca, anh đến rồi! Chúng ta đi thôi, nửa tiếng nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu."
Vừa đi đến cánh cổng, đã có một gã đàn ông với thân hình vạm vỡ đi đến chào Phong Vũ, trên khuôn mặt gã có một vết sẹo kéo dài qua mắt trái. Thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng Mạn Lan Đình cũng không tỏ thái độ gì.
"Ừ. Mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ?!"
Phong Vũ rút ra một tấm thẻ đen đưa cho gã, nhân tiện hỏi han tiến độ làm việc của gã, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn xung quanh một chút.
"Đã xong hết rồi, Phong ca yên tâm."
Gã nhận lấy tấm thẻ, trên khuôn mặt ngập tràn vui mừng, sau đó như nhớ ra gì đó, nhìn về phía Mạn Lan Đình, có chút tò mò.
"Phong ca, cô gái này là ai vậy?" Gã nhìn Mạn Lan Đình thầm đánh giá.
"Là bà chị của tôi, chú không cần phải bận tâm, nhớ nhiệm vụ của mình là được." Phong Vũ liếc nhẹ gã ý nhắc nhở gã thu liễm lại.
Gã cũng hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa, sau đó cả ba bắt đầu đi vào cánh cổng trước mặt, tấm thẻ khi nãy Phong Vũ đưa cho gã chính là giao dịch để đi vào bên trong.
Muốn bước chân vào "chợ đen" không chỉ cần có quan hệ với những người máu mặt ở giới Hắc đạo, còn cần phải có tiền, không phải một chút tiền cỏn con mà là rất nhiều tiền.
Đi qua cổng giao dịch, họ bắt đầu đi vào một căn hầm tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc được thắp bên cạnh bức tường. Qua căn hầm tối tăm chính là nơi diễn ra những giao dịch ngầm - trung tâm "chợ đen", thấy sự xa hoa của nơi này, Mạn Lan Đình không khỏi ngỡ ngàng.
Không nghĩ tới vùng đất được chọn làm "chợ đen" lại phát triển phồn hoa như vậy, nơi này có thể sánh ngang với Đế Thành, chẳng qua một bên hoạt động trong tối, một bên hoạt động ngoài ánh sáng mà thôi.
"Lát nữa chị nhớ chú ý một chút, nơi này rất nhiều băng đảng khét tiếng, chúng ta tuyệt đối không nên dây dưa." Phong Vũ ghé sát lại phía Mạn Lan Đình nhắc nhở.
Đến trung tâm "chợ đen" tất cả đều bắt đầu nhộn nhịp hơn, từ số lượng người đến hàng hóa chỉ có trong thế giới ngầm, đa phần đều là súng ống, đạn dược, hoặc những vũ khí tiên tiến...
"Tôi biết rồi." Cô thu tầm mắt khỏi những thứ vũ khí kia, ngước nhìn Phong Vũ bên cạnh, "Cậu đến nơi này vì viên pha lê "Nước mắt biển cả" đúng chứ?!"
"Ừ. Mà làm sao chị biết được, không lẽ..." Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, "Chị cũng đến đây vì nó à?"
Mạn Lan Đình không trả lời Phong Vũ, chỉ rơi vào suy tư, đúng là cô đến đây vì thứ đó, nhưng cũng không phải là mục đích chính của cô. Sở dĩ đến đây còn vì một chuyện nữa, cô cần mua một số tin tức quan trọng, mà theo cô được biết chỉ có "chợ đen" mới có thể cho cô những tin tức cô cần.
"Cậu hiểu mà, biết càng ít chuyện độ nguy hiểm tính mạng càng giảm, đạo lý này chắc chắn cậu không quên." Cô nở một nụ cười tinh quái nhìn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Vũ cảm thấy có chút ớn lạnh sống lưng, bà chị này thoạt nhìn rất đơn thuần, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều mặt mà anh chưa biết. Có vẻ như Mạn Lan Đình không hề đơn giản như những gì anh đã thấy và nghĩ.
"Ha...được rồi, chúng ta mau đi thôi. Nếu còn chậm chạp là mất cơ hội xem kịch hay đó!" Phong Vũ nhún vai sải bước đi vào một tòa nhà trước mặt.
Mạn Lan Đình khẽ liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó cảnh giác đi theo sau Phong Vũ, vào bên trong tòa nhà kia đập vào mắt họ là một hội trường rất rộng lớn, đặc biệt rất đông người.
Nhìn qua một lượt, toàn những ông trùm máu mặt trong giới Hắc đạo, có một số người cô đã gặp qua trong những lần theo chân Mộ gia chủ đi dự tiếc. Còn lại, toàn những người mà cô không biết, đột nhiên cô nghĩ tới hắn.
Có khi nào đêm nay hắn cũng tới đây không? Nếu như để hắn biết cô ở đây chắc chắn sẽ không vui, còn sinh ra lòng nghi ngờ cô và cả Mộ gia, thấy khuôn mặt cô có chút phức tạp, Phong Vũ trấn an.
"Không cần quá căng thẳng, chỗ ngồi của chúng ta ở phía trước." Anh đưa tay chỉ vào hai ghế ngồi ở sát hàng ghế VIP, chỉ cách nhau có một mét.
Mạn Lan Đình khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó đi về phía chỗ ngồi, rồi cả hai yên vị trên ghế ngồi của mình, xung quanh cũng đã đông nghịt người. Tất cả đều hướng ánh mắt mong chờ về phía sân khấu hình bán nguyệt, nơi có rất nhiều vật phẩm đấu giá được trưng bày ra, nhưng đều bị che lại bởi những tấm lụa đỏ kiều diễm.
"Hoan nghênh các vị đã đến với buổi đấu giá đêm nay!" Tiếng người chủ trì buổi đấu giá vang lên, khuấy động bầu không khí cả hội trường.
Xung quanh bắt đầu nổi lên những lời bàn tán xôn xao, đa phần đều hướng ánh mắt sáng quắc về phía những vật phẩm đấu giá kia, hết thảy đều mang một bộ mặt thèm thuồng. Có không ít người bắt đầu bàn tán về viên pha lê "Nước mắt biển cả", hầu hết họ đều có hứng thú đến đây tranh đoạt nó.
Theo truyền thuyết, người nào được sở hữu viên pha lê "Nước mắt biển cả" này sẽ luôn giàu sang phú quý, con đường làm ăn luôn rộng mở, chung quy lại nó là vật tượng trưng cho sự may mắn và thịnh vượng.
Còn một ý nghĩa sâu xa nữa ít ai để ý đến, nó chính là thứ tượng trưng cho tình yêu thuần khiết nhất của nhân loại.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi đấu giá đêm nay."
Người chủ trì tiếp tục phát biểu, ánh mắt gã liếc nhìn về phía đám đông, rồi nở một nụ cười hài lòng, "Vật phẩm đấu giá mở màn là viên ngọc phỉ thúy, giá khởi điểm 10 nghìn đô, bắt đầu!"
Tiếng gã vừa dứt xung quanh bắt đầu trở nên nhốn nháo, những mệnh giá tăng theo thời gian bắt đầu được phát ra từ khắp hội trường.
"20 nghìn đô."
"50 nghìn đô."
"..."
Tiếp đó là hàng loạt mệnh giá, vượt xa cả giá trị thật của viên ngọc phỉ thúy, Mạn Lan Đình chỉ ngồi kia xem kịch hay. Những người làm ăn trong "chợ đen" thật biết thừa cơ hội để kiếm tiền, không hổ là "dân chơi" thế giới ngầm, toàn những kẻ vung tiền như cỏ rác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro