Độc Dược Chết Người: Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia
Điều không mong...
Army
2024-08-22 18:18:47
Sau lần đấu thầu giành thắng lợi, “Mộ Thị” luôn tìm cách chèn ép “Đế Tư” trên mọi phương diện, khiến Tư Khắc Lạc có chút đau đầu.
Lúc này đây, Tư Khắc Lạc đang vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn, anh không ngừng vò đầu bứt tai suy nghĩ cách thức giải quyết vấn đề.
Đối lập với anh, Bạch Thiên Kình một thân tây trang nhàn nhã ngồi vắt chân thưởng thức trà trên tay, ánh mắt điềm đạm liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình có vẻ thực tốt.
“Ôi chết tiệt! Bạch, Thiên, Kình! Cậu có thể nào thôi đi cái dáng vẻ nhàn nhã kia không?! Tôi sắp phát điên lên rồi đó!”
Tư Khắc Lạc bực bội quát mắng, ném đống văn kiện sang một bên, đứng dậy đi đến ngồi đối diện hắn, tâm trạng đặc biệt xấu.
Thấy dáng vẻ ai đó đang tức giận, hắn cũng chẳng thèm để vào mắt, vẫn bộ dạng điềm đạm thưởng thức tách trà trên tay.
Hồi lâu sau, hắn khẽ đặt tách trà xuống mặt bàn, phát ra âm thanh “cạch” một tiếng, khiến Tư Khắc Lạc ở bên cạnh định mở miệng tiếp tục chất vấn phải rén ngang, vội vã ngậm miệng lại.
Bạch Thiên Kình khẽ nghiêng người, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn anh, nhàn nhạt hỏi một câu, “Cậu đang có ý kiến với cách làm việc của tôi sao?”
Tư Khắc Lạc khẽ nuốt nước bọt “ực” một cái, né tránh ánh mắt của hắn, “Ừ…mà cũng không phải. Tôi nói này, cậu có thể hay không đừng trưng ra bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra không vậy? Bên “Mộ Thị” không ngừng chèn ép chúng ta, tôi sắp không trụ nổi nữa rồi!”
“Cứ để họ muốn làm gì thì làm đi.” Hắn nhàn nhạt đáp một câu khiến Tư Khắc Lạc càng điên hơn.
Ôi thần linh ơi! Nếu như Bạch Thiên Kình không phải cấp trên của Tư Khắc Lạc anh, có lẽ hiện tại anh đã tặng cho hắn vài cú đánh rồi, thật con mẹ nó tức chết anh rồi.
Cứ để “Mộ Thị” muốn làm gì thì làm sao?! Bộ Bạch Thiên Kình muốn để lũ người đó đè đầu cưỡi cổ hả, Tư Khắc Lạc anh không thể khoanh tay đứng nhìn nha!
Dẫu sao trên danh nghĩa Tư Khắc Lạc vẫn là Boss chủ chốt của “Đế Tư”, tất cả công việc đều do một tay anh xử lý, còn về Bạch Thiên Kình dù hắn là đại Boss quyền lực đứng phía sau, nhưng cả tỷ năm mới vác mặt đến công ty một lần.
Thử hỏi thế gian này có nhà tư bản nào như hắn không, tuyệt tình, độc đoán, tàn khốc! Đúng nghĩa là một nhà tư bản ác ma!
“Được rồi, tùy cậu thôi.” Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Tư Khắc Lạc cũng thỏa hiệp.
Mặc kệ thì mặc kệ, Tư Khắc Lạc anh không thèm để ý nữa, chắc chắn Bạch Thiên Kình đã có tính toán riêng, anh vẫn là làm theo yêu cầu của hắn đi.
Ngồi trầm tư một hồi lâu, Tư Khắc Lạc như nghĩ ra chuyện gì đó, khẽ nhìn hắn mở miệng:
“Phải rồi, cậu định giải quyết sao với những gì mà Đình Đình nhà cậu làm đây? Có cần tôi giúp một tay không?!” Anh khẽ thở dài, trầm mặc nhìn hắn.
“Chuyện này tôi tự giải quyết, cậu chỉ cần quản lý tốt “Đế Tư” là được.”
Đôi mày hắn khẽ cau lại khi Tư Khắc Lạc nhắc tới cô, nhưng rồi chỉ thoáng qua, hắn lại trở về dáng vẻ nhàn nhã như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lời Tư Khắc Lạc.
“Ừ.” Anh khẽ đáp, “Còn lô hàng vũ khí kia, Ân nói tối nay bên kia sẽ vận chuyển tới, nhưng…”, nói đoạn anh có chút chần chừ.
“Nhưng gì?!” Hắn ngồi thẳng người dậy, nheo mắt nhìn anh.
Khí thế áp bức tỏa ra từ người Bạch Thiên Kình khiến Tư Khắc Lạc cũng phải rùng mình một cái, lưỡng lự một chút, tiếp tục:
“Nhưng bên đó còn yêu cầu cậu phải tham gia bữa tiệc trên du thuyền tối nay.”
“Tiệc?” Hắn nghi hoặc hỏi lại, Tư Khắc Lạc gật đầu.
“Tôi biết cậu không thích những nơi như vậy, nhưng là bên kia đặc biệt yêu cầu. Còn có, Mộ gia cũng tham gia, không loại trừ khả năng đêm nay chúng sẽ hành động.”
Tư Khắc Lạc chìm vào suy tư, lại nhớ tới những hàng động đáng ngờ của Mạn Lan Đình dạo gần đây, có chút lo lắng cho hai vợ chồng Bạch Thiên Kình.
Anh không biết giữa họ sau này có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt xem ra là rất khó khăn, Mộ gia không kiêng dè chèn ép Bạch Thiên Kình, chuyện này cũng đủ để hai bên có cớ khơi mào cuộc chiến.
Mạn Lan Đình là trung gian ắt hẳn sẽ rất khó khăn trong việc lựa chọn, một bên tình, một bên nghĩa, thử hỏi bên nào nặng hơn?
“Cậu cứ sắp xếp như kế hoạch đi, tôi sẽ tới đó.” Hắn khẽ nhắm mắt, đáp.
“Còn bạn đi cùng thì sao?” Tư Khắc Lạc như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng.
“Tùy tiện chọn một người đi.” Hắn suy nghĩ một chút, tùy tiện đáp một câu.
Tư Khắc Lạc không nói gì thêm, khẽ gật đầu tán thành, rồi quay trở lại bàn làm việc tiếp tục với đống văn kiện. Còn Bạch Thiên Kình cũng rời khỏi “Đế Tư” ngay sau đó, hắn không trực tiếp về nhà mà ghé qua “Kingdom”.
Đêm xuống, tại một bến tàu hướng ra biển, trên một con tàu chở hàng hóa cỡ lớn, đám người Âu Dương Lam Ân đang tất bật sắp xếp lại đống vũ khí lên khoang tàu.
Bỗng nhiên có một đám người áo đen đi đến, dẫn đầu là một tên cao to lực lưỡng, đuôi mắt trái của gã có một vết sẹo vô cùng man rợ.
Gã đàn ông kia không nói không rằng, trực tiếp ra lệnh cho đám người phía sau tấn công về phía người của Âu Dương Lam Ân, một cuộc đấu súng diễn ra.
Ngược lại với sự náo loạn bên phía Âu Dương Lam Ân, ở trên chiếc du thuyền tổ chức bữa tiệc lại rất yên bình. Không khí hài hòa, tiếng đàn dương cầm vi vu khắp bầu không gian, khiến mọi thứ trở nên lãng mạn vô cùng.
Ở một góc bữa tiệc, Mạn Lan Đình tay cầm ly nước cam, khuôn mặt có chút mệt mỏi liếc nhìn về phía Bạch Thiên Kình, bên cạnh hắn là Bạch Băng trong một bộ trang phục lộng lẫy đang cười nói vui vẻ.
Ai nhìn vào cũng đều cảm thấy Bạch Thiên Kình và Bạch Băng là một đôi, trai tài gái sắc, nhưng rơi vào mắt cô lại vô cùng chói mắt.
Không nghĩ tới tối nay hắn nói bản thân sẽ không về là cùng Bạch Băng đi dự tiệc, lòng lại càng thất vọng hơn, điều không mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra, người vợ là cô đây hiển nhiên bị cho ra rìa. Ha, rốt cuộc thì Mạn Lan Đình cô còn mong muốn điều gì từ hắn đây?
Tình yêu hay sự thương hại?! Tất cả hắn đều chẳng thể cho cô!
Khẽ cụp mắt, cô quay người đi ra khỏi nơi tổ chức tiệc, bên kia Bạch Băng cũng chú ý tới, ánh mắt cô ta khẽ biến đổi, nói vài lời với Bạch Thiên Kình rồi cũng đi ra theo sau Mạn Lan Đình.
Ra ngoài, Mạn Lan Đình chọn một góc khuất đứng, cô khẽ tựa người vào lan can, nhắm mắt lại hít thở không khí trong lành ngoài biển thổi vào.
Nhớ đến lúc chiều, vốn dĩ dự tính tối nay sẽ hẹn Bạch Thiên Kình ăn tối, đồng thời nói hết mọi chuyện với hắn. Nhưng không ngờ hắn lại bận, cô đành thôi ý nghĩ đó, vốn định tìm Tô Châu tâm sự thì bị Rocker lôi tới đây, vì gã là anh trai nuôi của cô nên không tiện từ chối.
“Chậc chậc, sao lại đứng đây một mình vậy? Thấy anh Thiên Kình dẫn tôi đến dự tiệc mà không phải cô nên buồn sao?!”
Giọng nói chua ngoa của Bạch Băng vang lên, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cô bình thản quay người lại.
“Tôi có như thế nào cũng chẳng liên quan đến cô!” Mạn Lan Đình chẳng thèm để cho Bạch Băng mặt mũi, lạnh lẽo ngắt lời cô ta.
Bạch Băng siết chặt nắm đấm trên tay, mơ hồ móng tay còn ghim sâu vào lòng bàn tay, khiến cô ta có chút đau.
Hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười giả tạo, “Haha…không liên quan, nhưng mà chị dâu à, anh Thiên Kình sẽ sớm thuộc về tôi thôi!”
Rứt lời, Bạch Băng còn không quên giương đôi mắt đắc ý về phía Mạn Lan Đình, giống như thách thức cô vậy. ngôn tình sủng
Cô lạnh lẽo quét ánh mắt qua Bạch Băng, từ từ tiến lại gần cô ta, đến khi khoảng cách còn một bước chân thì dừng lại, khóe môi cô khẽ giương lên, nói một câu khiến Bạch Băng tức muốn xì khói.
“Tôi khuyên cô nên đi khám bác sĩ, căn bệnh ảo tưởng của cô hơi nặng rồi đấy!”
Lúc này đây, Tư Khắc Lạc đang vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn, anh không ngừng vò đầu bứt tai suy nghĩ cách thức giải quyết vấn đề.
Đối lập với anh, Bạch Thiên Kình một thân tây trang nhàn nhã ngồi vắt chân thưởng thức trà trên tay, ánh mắt điềm đạm liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình có vẻ thực tốt.
“Ôi chết tiệt! Bạch, Thiên, Kình! Cậu có thể nào thôi đi cái dáng vẻ nhàn nhã kia không?! Tôi sắp phát điên lên rồi đó!”
Tư Khắc Lạc bực bội quát mắng, ném đống văn kiện sang một bên, đứng dậy đi đến ngồi đối diện hắn, tâm trạng đặc biệt xấu.
Thấy dáng vẻ ai đó đang tức giận, hắn cũng chẳng thèm để vào mắt, vẫn bộ dạng điềm đạm thưởng thức tách trà trên tay.
Hồi lâu sau, hắn khẽ đặt tách trà xuống mặt bàn, phát ra âm thanh “cạch” một tiếng, khiến Tư Khắc Lạc ở bên cạnh định mở miệng tiếp tục chất vấn phải rén ngang, vội vã ngậm miệng lại.
Bạch Thiên Kình khẽ nghiêng người, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn anh, nhàn nhạt hỏi một câu, “Cậu đang có ý kiến với cách làm việc của tôi sao?”
Tư Khắc Lạc khẽ nuốt nước bọt “ực” một cái, né tránh ánh mắt của hắn, “Ừ…mà cũng không phải. Tôi nói này, cậu có thể hay không đừng trưng ra bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra không vậy? Bên “Mộ Thị” không ngừng chèn ép chúng ta, tôi sắp không trụ nổi nữa rồi!”
“Cứ để họ muốn làm gì thì làm đi.” Hắn nhàn nhạt đáp một câu khiến Tư Khắc Lạc càng điên hơn.
Ôi thần linh ơi! Nếu như Bạch Thiên Kình không phải cấp trên của Tư Khắc Lạc anh, có lẽ hiện tại anh đã tặng cho hắn vài cú đánh rồi, thật con mẹ nó tức chết anh rồi.
Cứ để “Mộ Thị” muốn làm gì thì làm sao?! Bộ Bạch Thiên Kình muốn để lũ người đó đè đầu cưỡi cổ hả, Tư Khắc Lạc anh không thể khoanh tay đứng nhìn nha!
Dẫu sao trên danh nghĩa Tư Khắc Lạc vẫn là Boss chủ chốt của “Đế Tư”, tất cả công việc đều do một tay anh xử lý, còn về Bạch Thiên Kình dù hắn là đại Boss quyền lực đứng phía sau, nhưng cả tỷ năm mới vác mặt đến công ty một lần.
Thử hỏi thế gian này có nhà tư bản nào như hắn không, tuyệt tình, độc đoán, tàn khốc! Đúng nghĩa là một nhà tư bản ác ma!
“Được rồi, tùy cậu thôi.” Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Tư Khắc Lạc cũng thỏa hiệp.
Mặc kệ thì mặc kệ, Tư Khắc Lạc anh không thèm để ý nữa, chắc chắn Bạch Thiên Kình đã có tính toán riêng, anh vẫn là làm theo yêu cầu của hắn đi.
Ngồi trầm tư một hồi lâu, Tư Khắc Lạc như nghĩ ra chuyện gì đó, khẽ nhìn hắn mở miệng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phải rồi, cậu định giải quyết sao với những gì mà Đình Đình nhà cậu làm đây? Có cần tôi giúp một tay không?!” Anh khẽ thở dài, trầm mặc nhìn hắn.
“Chuyện này tôi tự giải quyết, cậu chỉ cần quản lý tốt “Đế Tư” là được.”
Đôi mày hắn khẽ cau lại khi Tư Khắc Lạc nhắc tới cô, nhưng rồi chỉ thoáng qua, hắn lại trở về dáng vẻ nhàn nhã như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lời Tư Khắc Lạc.
“Ừ.” Anh khẽ đáp, “Còn lô hàng vũ khí kia, Ân nói tối nay bên kia sẽ vận chuyển tới, nhưng…”, nói đoạn anh có chút chần chừ.
“Nhưng gì?!” Hắn ngồi thẳng người dậy, nheo mắt nhìn anh.
Khí thế áp bức tỏa ra từ người Bạch Thiên Kình khiến Tư Khắc Lạc cũng phải rùng mình một cái, lưỡng lự một chút, tiếp tục:
“Nhưng bên đó còn yêu cầu cậu phải tham gia bữa tiệc trên du thuyền tối nay.”
“Tiệc?” Hắn nghi hoặc hỏi lại, Tư Khắc Lạc gật đầu.
“Tôi biết cậu không thích những nơi như vậy, nhưng là bên kia đặc biệt yêu cầu. Còn có, Mộ gia cũng tham gia, không loại trừ khả năng đêm nay chúng sẽ hành động.”
Tư Khắc Lạc chìm vào suy tư, lại nhớ tới những hàng động đáng ngờ của Mạn Lan Đình dạo gần đây, có chút lo lắng cho hai vợ chồng Bạch Thiên Kình.
Anh không biết giữa họ sau này có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt xem ra là rất khó khăn, Mộ gia không kiêng dè chèn ép Bạch Thiên Kình, chuyện này cũng đủ để hai bên có cớ khơi mào cuộc chiến.
Mạn Lan Đình là trung gian ắt hẳn sẽ rất khó khăn trong việc lựa chọn, một bên tình, một bên nghĩa, thử hỏi bên nào nặng hơn?
“Cậu cứ sắp xếp như kế hoạch đi, tôi sẽ tới đó.” Hắn khẽ nhắm mắt, đáp.
“Còn bạn đi cùng thì sao?” Tư Khắc Lạc như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng.
“Tùy tiện chọn một người đi.” Hắn suy nghĩ một chút, tùy tiện đáp một câu.
Tư Khắc Lạc không nói gì thêm, khẽ gật đầu tán thành, rồi quay trở lại bàn làm việc tiếp tục với đống văn kiện. Còn Bạch Thiên Kình cũng rời khỏi “Đế Tư” ngay sau đó, hắn không trực tiếp về nhà mà ghé qua “Kingdom”.
Đêm xuống, tại một bến tàu hướng ra biển, trên một con tàu chở hàng hóa cỡ lớn, đám người Âu Dương Lam Ân đang tất bật sắp xếp lại đống vũ khí lên khoang tàu.
Bỗng nhiên có một đám người áo đen đi đến, dẫn đầu là một tên cao to lực lưỡng, đuôi mắt trái của gã có một vết sẹo vô cùng man rợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã đàn ông kia không nói không rằng, trực tiếp ra lệnh cho đám người phía sau tấn công về phía người của Âu Dương Lam Ân, một cuộc đấu súng diễn ra.
Ngược lại với sự náo loạn bên phía Âu Dương Lam Ân, ở trên chiếc du thuyền tổ chức bữa tiệc lại rất yên bình. Không khí hài hòa, tiếng đàn dương cầm vi vu khắp bầu không gian, khiến mọi thứ trở nên lãng mạn vô cùng.
Ở một góc bữa tiệc, Mạn Lan Đình tay cầm ly nước cam, khuôn mặt có chút mệt mỏi liếc nhìn về phía Bạch Thiên Kình, bên cạnh hắn là Bạch Băng trong một bộ trang phục lộng lẫy đang cười nói vui vẻ.
Ai nhìn vào cũng đều cảm thấy Bạch Thiên Kình và Bạch Băng là một đôi, trai tài gái sắc, nhưng rơi vào mắt cô lại vô cùng chói mắt.
Không nghĩ tới tối nay hắn nói bản thân sẽ không về là cùng Bạch Băng đi dự tiệc, lòng lại càng thất vọng hơn, điều không mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra, người vợ là cô đây hiển nhiên bị cho ra rìa. Ha, rốt cuộc thì Mạn Lan Đình cô còn mong muốn điều gì từ hắn đây?
Tình yêu hay sự thương hại?! Tất cả hắn đều chẳng thể cho cô!
Khẽ cụp mắt, cô quay người đi ra khỏi nơi tổ chức tiệc, bên kia Bạch Băng cũng chú ý tới, ánh mắt cô ta khẽ biến đổi, nói vài lời với Bạch Thiên Kình rồi cũng đi ra theo sau Mạn Lan Đình.
Ra ngoài, Mạn Lan Đình chọn một góc khuất đứng, cô khẽ tựa người vào lan can, nhắm mắt lại hít thở không khí trong lành ngoài biển thổi vào.
Nhớ đến lúc chiều, vốn dĩ dự tính tối nay sẽ hẹn Bạch Thiên Kình ăn tối, đồng thời nói hết mọi chuyện với hắn. Nhưng không ngờ hắn lại bận, cô đành thôi ý nghĩ đó, vốn định tìm Tô Châu tâm sự thì bị Rocker lôi tới đây, vì gã là anh trai nuôi của cô nên không tiện từ chối.
“Chậc chậc, sao lại đứng đây một mình vậy? Thấy anh Thiên Kình dẫn tôi đến dự tiệc mà không phải cô nên buồn sao?!”
Giọng nói chua ngoa của Bạch Băng vang lên, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cô bình thản quay người lại.
“Tôi có như thế nào cũng chẳng liên quan đến cô!” Mạn Lan Đình chẳng thèm để cho Bạch Băng mặt mũi, lạnh lẽo ngắt lời cô ta.
Bạch Băng siết chặt nắm đấm trên tay, mơ hồ móng tay còn ghim sâu vào lòng bàn tay, khiến cô ta có chút đau.
Hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười giả tạo, “Haha…không liên quan, nhưng mà chị dâu à, anh Thiên Kình sẽ sớm thuộc về tôi thôi!”
Rứt lời, Bạch Băng còn không quên giương đôi mắt đắc ý về phía Mạn Lan Đình, giống như thách thức cô vậy. ngôn tình sủng
Cô lạnh lẽo quét ánh mắt qua Bạch Băng, từ từ tiến lại gần cô ta, đến khi khoảng cách còn một bước chân thì dừng lại, khóe môi cô khẽ giương lên, nói một câu khiến Bạch Băng tức muốn xì khói.
“Tôi khuyên cô nên đi khám bác sĩ, căn bệnh ảo tưởng của cô hơi nặng rồi đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro