Độc Giả Xem Tiểu Thuyết Của Tôi Đói Rồi!
Chương 22
Đồng Sư
2024-11-18 01:14:36
Trì An An nhanh chóng nở nụ cười trở lại: “Hai trứng, một mì, cay nhẹ, đúng không ạ? Ông đợi chút nhé.”
Khi Trì An An làm mì lạnh nướng cho người đàn ông, Phan Hàng vừa lúc xếp hàng đến lượt đầu tiên. Cậu gọi ba phần mì lạnh nướng, rồi tự hào ưỡn ngực nói: “Chủ quán ơi, hôm nay làm ăn tốt quá nhỉ?”
“Phải, nhờ phúc của cậu đấy.” Trì An An cười tươi thêm một cây xúc xích vào phần của cậu, rồi khuyên, “Nhưng cậu không thể ăn món này mỗi ngày đâu, rau và thịt đều phải ăn đủ.”
“Yên tâm đi, tôi ăn sáng và tối ở căng tin rồi, rất đầy đủ dinh dưỡng, chỉ có điều... ngoài ăn dở ra thì chẳng còn khuyết điểm gì.” Phan Hàng cười nói.
Phan Hàng nói xong, Trì An An đặt một phần mì vào hộp, đưa cho người đàn ông đang chờ: “Mì lạnh nướng của ông đây ạ.”
Phan Hàng nhìn theo ánh mắt của Trì An An, nụ cười trên mặt bỗng nhiên đông cứng.
“Thầy Kim??? Thầy sao lại ở đây ạ???”
Giáo sư Kim nhìn cậu: “Phan Hàng à, không phải em nói trong nhóm của thầy là chỗ này ngon lắm sao? Sao, người khác có thể đến mà thầy không thể à?”
“... Không! Dĩ nhiên là không rồi!” Dù nói vậy nhưng cậu cũng không ngờ giáo sư lại đích thân đến đây ăn thử.
Phan Hàng đứng ngây ra tại chỗ, giáo sư Kim lại nói: “Thì ra các em có nhiều ý kiến về món ăn trong căng tin lắm nhỉ?”
Phan Hàng không còn gì để giải thích: “Không không, thầy nghe nhầm rồi, ý em là căng tin của trường ngoài ngon ra thì không có gì để chê cả...”
Trì An An quan sát cuộc trò chuyện của thầy trò này, bật cười lắc đầu, đưa phần mì nướng cho Phan Hàng rồi hỏi: “Lần sau cậu định đến vào lúc nào?”
Giáo sư Kim vẫn chưa rời đi, có vẻ ông muốn chờ Phan Hàng. Phan Hàng liếc nhìn giáo sư, trong lòng khổ sở vô cùng, cậu buồn bã nói: “Ngày mốt, tôi sẽ đến vào buổi trưa.”
Trì An An đồng ý, rồi thấy Phan Hàng cúi đầu theo giáo sư rời đi, trông như một con chim cút nhỏ bị doạ.
Giáo sư Kim nhìn có vẻ tao nhã, nhưng thực tế lại là cơn ác mộng của nhiều sinh viên. Ông yêu cầu rất nghiêm khắc với sinh viên, bình thường ít khi cười nói, không ai dám trốn tiết của ông, các nghiên cứu sinh dưới quyền ông cũng không dám lơ là.
Một thầy giáo nghiêm khắc như vậy, trước đây Phan Hàng không bao giờ nghĩ ông sẽ đích thân đến mua món ăn vặt do sinh viên đề xuất...
Trên đường về trường, Phan Hàng lo lắng không yên. Giáo sư Kim hỏi cậu tại sao lại mua ba phần, Phan Hàng trả lời là do dữ liệu của đàn chị Viên Lăng và Tiết Vũ Bình đang có chút vấn đề nên họ không đến được, cậu mua hộ họ hai phần.
Sau đó, hai người bắt đầu thảo luận về tình trạng của dữ liệu thí nghiệm.
Cuối cùng cũng về đến trường, Phan Hàng nhìn theo giáo sư về phòng làm việc, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Sợ chết mất, mọi người có tin không, thầy Kim vừa mua mì lạnh nướng cùng tôi đấy. Trời ơi, mọi người mà nhìn thấy...”
Mùi hương của thức ăn lan toả trong không khí, Viên Lăng và Tiết Vũ Bình chỉ ậm ừ đáp lại cậu, toàn bộ sự chú ý đã đặt vào hộp cơm trưa.
Khi Trì An An làm mì lạnh nướng cho người đàn ông, Phan Hàng vừa lúc xếp hàng đến lượt đầu tiên. Cậu gọi ba phần mì lạnh nướng, rồi tự hào ưỡn ngực nói: “Chủ quán ơi, hôm nay làm ăn tốt quá nhỉ?”
“Phải, nhờ phúc của cậu đấy.” Trì An An cười tươi thêm một cây xúc xích vào phần của cậu, rồi khuyên, “Nhưng cậu không thể ăn món này mỗi ngày đâu, rau và thịt đều phải ăn đủ.”
“Yên tâm đi, tôi ăn sáng và tối ở căng tin rồi, rất đầy đủ dinh dưỡng, chỉ có điều... ngoài ăn dở ra thì chẳng còn khuyết điểm gì.” Phan Hàng cười nói.
Phan Hàng nói xong, Trì An An đặt một phần mì vào hộp, đưa cho người đàn ông đang chờ: “Mì lạnh nướng của ông đây ạ.”
Phan Hàng nhìn theo ánh mắt của Trì An An, nụ cười trên mặt bỗng nhiên đông cứng.
“Thầy Kim??? Thầy sao lại ở đây ạ???”
Giáo sư Kim nhìn cậu: “Phan Hàng à, không phải em nói trong nhóm của thầy là chỗ này ngon lắm sao? Sao, người khác có thể đến mà thầy không thể à?”
“... Không! Dĩ nhiên là không rồi!” Dù nói vậy nhưng cậu cũng không ngờ giáo sư lại đích thân đến đây ăn thử.
Phan Hàng đứng ngây ra tại chỗ, giáo sư Kim lại nói: “Thì ra các em có nhiều ý kiến về món ăn trong căng tin lắm nhỉ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phan Hàng không còn gì để giải thích: “Không không, thầy nghe nhầm rồi, ý em là căng tin của trường ngoài ngon ra thì không có gì để chê cả...”
Trì An An quan sát cuộc trò chuyện của thầy trò này, bật cười lắc đầu, đưa phần mì nướng cho Phan Hàng rồi hỏi: “Lần sau cậu định đến vào lúc nào?”
Giáo sư Kim vẫn chưa rời đi, có vẻ ông muốn chờ Phan Hàng. Phan Hàng liếc nhìn giáo sư, trong lòng khổ sở vô cùng, cậu buồn bã nói: “Ngày mốt, tôi sẽ đến vào buổi trưa.”
Trì An An đồng ý, rồi thấy Phan Hàng cúi đầu theo giáo sư rời đi, trông như một con chim cút nhỏ bị doạ.
Giáo sư Kim nhìn có vẻ tao nhã, nhưng thực tế lại là cơn ác mộng của nhiều sinh viên. Ông yêu cầu rất nghiêm khắc với sinh viên, bình thường ít khi cười nói, không ai dám trốn tiết của ông, các nghiên cứu sinh dưới quyền ông cũng không dám lơ là.
Một thầy giáo nghiêm khắc như vậy, trước đây Phan Hàng không bao giờ nghĩ ông sẽ đích thân đến mua món ăn vặt do sinh viên đề xuất...
Trên đường về trường, Phan Hàng lo lắng không yên. Giáo sư Kim hỏi cậu tại sao lại mua ba phần, Phan Hàng trả lời là do dữ liệu của đàn chị Viên Lăng và Tiết Vũ Bình đang có chút vấn đề nên họ không đến được, cậu mua hộ họ hai phần.
Sau đó, hai người bắt đầu thảo luận về tình trạng của dữ liệu thí nghiệm.
Cuối cùng cũng về đến trường, Phan Hàng nhìn theo giáo sư về phòng làm việc, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Sợ chết mất, mọi người có tin không, thầy Kim vừa mua mì lạnh nướng cùng tôi đấy. Trời ơi, mọi người mà nhìn thấy...”
Mùi hương của thức ăn lan toả trong không khí, Viên Lăng và Tiết Vũ Bình chỉ ậm ừ đáp lại cậu, toàn bộ sự chú ý đã đặt vào hộp cơm trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro