Độc Giả Xem Tiểu Thuyết Của Tôi Đói Rồi!

Chương 36

Đồng Sư

2024-11-18 01:14:36

Viên Lăng đứng bên cạnh "Ồ" lên một tiếng, vội nói: "Có phần thì phải chia đều chứ Phan Hàng, cậu không được ăn một mình đâu."

Trì An An tất nhiên đã tính đến việc này, cô nhớ lần trước Phan Hàng mua đồ về cho hai người, nên lần này cô đã làm thêm một ít: "Tôi làm nhiều lắm, chắc chắn đủ cho hai người ăn."

Nghe vậy, Tiểu Anh và Tiểu Cầm đang xếp hàng phía sau chỉ biết cười trừ.

Hôm qua, họ cũng tin câu “Chắc chắn là đủ cho hai người” này, và suýt nữa thì tình đồng nghiệp đã rạn nứt!

Huhu, đồ ăn của chị chủ thì ngon thật, nhưng mấy lời này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.

Phan Hàng vẫn chưa biết mình sắp phải chia sẻ món ngon này, vui vẻ gật đầu: "Được thôi, được thôi. Hôm nay Tiết Vũ Bình không ở phòng thí nghiệm, chỉ có hai bọn tôi ăn..."

Cậu còn chưa nói hết câu thì đã thấy giáo sư Kim đi từ xa lại.

...Lạ thật! Ở tuổi này giáo sư không nên ăn uống lành mạnh hơn sao? Sao lại cứ đến mua mì lạnh nướng mỗi ngày thế này?

Hôm qua Phan Hàng nghe nói Tiết Vũ Bình đã tặng thầy giáo một bát canh cà chua tình cờ được tặng. Nếu hôm nay cậu không mời giáo sư thử qua món mà mình được tặng thì có vẻ hơi thiếu lịch sự...

Ánh mắt thầy trò chạm nhau, Phan Hàng gãi đầu rồi chủ động nói: "Thầy ơi, chị chủ quán có tặng em một hộp đồ ăn, thầy có muốn thử không ạ?"

Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, đó là phải dâng món ngon bí ẩn này cho giáo sư – tất nhiên, theo cậu đoán, giáo sư chắc sẽ từ chối một cách khách sáo.

Không ngờ giáo sư Kim lại đồng ý: "Được..."

Phan Hàng nghe chữ "Được" mà choáng váng, sao thầy lại không hành xử theo lẽ thường thế này!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Món ngon mà cậu được tặng nhờ công quảng cáo, bỗng chốc, bay mất rồi!

May thay thầy còn nói thêm: "...Trưa nay thầy sẽ ăn cùng với các em."

Phan Hàng và Viên Lăng nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Phan Hàng mới vào nhóm của giáo sư Kim năm nay, còn Viên Lăng đã theo thầy suốt hai năm... Đừng nói là ăn cơm cùng thầy, họ còn chưa có nhiều dịp nói chuyện xã giao!

Đây có phải là vị giáo sư Kim nghiêm nghị, lạnh lùng của họ không?

Trì An An chuẩn bị xong món mì lạnh nướng và đưa cho họ, đột nhiên nhớ ra mình chưa treo tấm biển mới, liền tranh thủ lấy ra và đặt ở phía trước xe.

Mọi người xung quanh đều nhìn qua, Tiểu Anh đứng gần đó thì thầm đọc: "Ngày mai bán canh cá viên nhà làm, mười đồng một bát... Ôi trời! Chị chủ quán cuối cùng cũng có món mới rồi!"

Hôm qua canh đậu phụ tôm chua ngọt ngon đến mức nào, hai người họ đã tự mình nếm thử. Không nói quá khi bảo rằng tối qua họ nằm mơ còn thấy mình đang tranh giành bát canh.

Canh cá viên nhà làm á! Nghe thôi đã thấy ngon rồi!

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã tràn đầy kỳ vọng vào món canh cá viên. Nhưng hứng khởi xong, họ mới sực nhớ ra...

Không đúng rồi... Ngày mai là Chủ nhật, họ không đi làm!

Tiểu Cầm thốt lên trong đau khổ. Nhà cô ấy cách chỗ này không gần lắm, chỉ vì một bát canh cá viên mà đi thì có hơi quá không?

Nhưng mà cô ấy thật sự rất muốn ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Giả Xem Tiểu Thuyết Của Tôi Đói Rồi!

Số ký tự: 0